Mục lục
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Thần Thanh Vân ngồi đối diện với Mai Vũ, nhìn xiêm y của Mai Vũ, giật mình đến mức cái miệng nhỏ nhắn mở to ra.



Mai Vũ mỉm cười: “Đừng sợ, tay của ta đã bị trói, cho nên sẽ không làm hại ngươi.”



Đung đưa dây thừng trên tay, Mai Vũ nói.



An Thiếu Hàn đúng là quá cẩn thận rồi, sợ nàng làm hại Vương Phi của hắn.



Yên tâm, cho dù có bị trói, nếu Mai Vũ muốn làm hại nàng, cũng dễ như trở bàn tay.



Đông Thần Thanh Vân cắn môi, ngồi xuống, cúi đầu nói nhỏ: “Mai Vũ, ngươi, ngươi.”



Mai Vũ cười nói: “Này, Quận Chúa đại nhân, ngươi làm ơn đừng có gọi tên của ta, ta cảm thấy thật ghê tởm.”



Bả vai của Đông Thần Thanh Vân run rẩy, Mai Vũ không nhìn phản ứng của nàng, nói tiếp: “Hôm nay ta gọi ngươi đến, không phải là để nhìn ngươi giả vờ yếu đuối. Ta có chút việc, muốn nhờ ngươi làm một chút. An Thiếu Hàn muốn ta chắn kiếm cho ngươi, bản thân ta không hề phản đối. Chỉ là muốn nói cho ngươi biết, Đông Thần Hạo sẽ xuống tay với An Thiếu Hàn. Xin ngươi hãy nói tất cả cho An Thiếu Hàn.”



Đông Thần Thanh Vân ngẩng đầu, dùng sức nắm lấy cạnh bàn, phản bác: “Không thể nào, hắn nói sẽ không lấy mạng An Thiếu Hàn, bởi vì,....”



Hình như do dự cái gì đó, Đông Thần Thanh Vân nói tới đây, đột nhiên dừng lại.



Mai Vũ mỉm cười, nói tiếp: “Bởi vì, hắn nói là làm trao đổi, ngươi có được An Thiếu Hàn, hắn có được ta có đúng không? Ta biết rồi.”



Đông Thần Thanh Vân giật mình nhìn nàng: “Làm sao ngươi biết được?”



Mai Vũ nhìn nàng châm chọc: “Đương nhiên là nhờ Vô Ca. Thế nào, ngươi cho là hắn đã chết? Hắn chưa có chết, ta thật đúng là muốn thay Vô Ca nói câu thật xin lỗi nha.”



Giật giật tay, dây thừng trên tay Mai Vũ mở ra.



Đông Thần Thanh Vân nhìn dây thừng rơi xuống, hoảng sợ bịt miệng lại.



Mai Vũ chớp chớp hàng lông mi xinh đẹp.



Muốn trách thì trách cái người cột dây kỹ thuật quá kém đi, cột lỏng như vậy.



“Thật xin lỗi, ta không muốn làm hại hắn.” Đông Thần Thanh Vân cố gắng giải thích.



Mai Vũ nói tiếp: “Đúng rồi, ngươi chỉ muốn giết hắn mà thôi. Đông Thần Thanh Vân, ta hối hận vì đã trở thành bằng hữu của ngươi.”



Tiến tới từng bước, Mai Vũ bước tới bên cạnh Đông Thần Thanh Vân, tát mạnh một cái.



“Đây là thay Vô Ca dạy dỗ ngươi.”



Đông Thần Thanh Vân nhắm mắt lại, ngoan cố đón nhận.



Mai Vũ, nếu như làm vậy khiến ngươi cảm thấy thoải mái hơn, Đông Thần Thanh Vân sẽ đón nhận cái tát này.



“Ngươi đúng là quá ngây thơ, Đông Thần Hạo không hề trao đổi đồng giá với ngươi, bởi vì ta không phải là của An Thiếu Hàn, An Thiếu Hàn cũng không phải là của ta. Cho nên cái thỏa thuận này có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào. Đông Thần Thanh Vân, hiện nay quốc gia đang khủng hoảng. Ngươi nên thông minh hơn một chút đi, bây giờ ngả bài với An Thiếu Hàn còn kịp.” Mai Vũ nói xong, ngồi lại chỗ của mình.



Giống như cái tát kia chưa từng có.



Khóe miệng của Đông Thần Thanh Vân hơi nứt ra, nhưng nàng biết, Mai Vũ không quá mạnh tay.



Chỉ là nàng ấy mềm lòng, nên mới có thể bị mình lợi dụng.



“Được, ta biết rồi.” Đông Thần Thanh Vân nói.



Mai Vũ nhìn lên trần nhà, nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì ngươi ra ngoài đi.”



Đông Thần Thanh Vân đứng dậy, ra khỏi phòng.



“Mai Vũ, nếu như, ta chỉ nói là nếu như ta không động thủ với Vô Ca, như vậy, lời ngươi đã nói, có tính hay không?” Đông Thần Thanh Vân run rẩy đưa tay về phía cửa.



Mai Vũ cười: “Nếu như lời của ngươi là thật, vậy ta sẽ giữ lời.”



Đông Thần Thanh Vân, lỗi của ngươi là ra tay với người quan trọng với ta.



Nếu ngươi không có, như vậy ngươi sẽ là nữ bằng hữu đầu tiên của ta đấy.



Đông Thần Thanh Vân nước mắt lưng tròng.



Như vậy là đủ rồi, Mai Vũ, có những lời này của ngươi là đủ rồi.



Vì bằng hữu rút đao tương trợ, vì thân nhân vượt lửa băng sông.



Mai Vũ, ta sẽ không quên những lời ngươi đã nói.



Mở cửa, An Thiếu Hàn đang đứng ở bên ngoài. Thấy gương mặt sưng đỏ của nàng, cũng không nói lời nào, lạnh lùng xoay người đi.



Thân thể của Đông Thần Thanh Vân cứng lại, đứng yên tại chỗ.



Vì người mình yêu, phải không từ thủ đoạn.



Mai Vũ, ngươi đúng là một kẻ lừa gạt.



Thì ra không từ thủ đoạn, là không chiếm được bất cứ thứ gì.



Duyên phận chỉ tồn tại trên người hữu duyên mà thôi. Cho dù nàng cưỡng cầu như thế nào, cũng không có được.



Mai Vũ, ta ghen tỵ với ngươi.



Từ trước đến nay vẫn luôn ghen tỵ với ngươi. Bởi vì ngươi không thấy được sự dung túng của nam tử kia dành cho ngươi.



Hắn ở trước mặt ngươi giả vờ như rất tốt với ta, thật ra, tầm mắt của hắn luôn đặt trên người ngươi.



Đông Thần Thanh Vân không phải người hèn hạ, sẽ không từ mọi thủ đoạn, chỉ vì ghen tỵ với ngươi.



Ta cho là, chỉ cần cố gắng là có thể làm hắn thích ta.



Ta cho là, chỉ cần làm ngươi trở thành một nữ nhân xấu xa, hắn sẽ không đặt ngươi trong mắt nữa.



Nhưng mà, ta đã sai rồi, ánh mắt của hắn vẫn đặt trên người ngươi, bất kể ngươi là nữ nhân như thế nào. Chỉ cần ngươi là Mai Vũ, hắn sẽ nguyện ý ở lại vì ngươi.



Nhắm mắt lại, hít sâu, đau đớn tràn ra từ trong ngực. Đông Thần Thanh Vân lại mỉm cười.



Rốt cuộc, thua trận đánh cuộc này. Lại vui vẻ ngoài ý muốn.



Yêu một người khó như vậy, thì ra đau lòng, buông tay, đè nén tất cả tình yêu, lại dễ dàng hơn.



Đuổi theo, Đông Thần Thanh Vân lấy tất cả dũng khí, kéo tay hắn lại.



An Thiếu Hàn nghi ngờ quay đầu lại nhìn nàng.



Đông Thần Thanh Vân mỉm cười, nước mắt màu trắng tinh khiết lóe lên nơi khóe mắt.



An Thiếu Hàn, tầm mắt của ngươi, cuối cùng cũng đặt trên người ta.“Xin hãy giải trừ hôn ước với ta đi.”



Mỉm cười đi, An Thiếu Hàn, ít nhất một lần, hướng về phía ta mỉm cười đi.



An Thiếu Hàn kinh ngạc đến ngẩn ngơ, sau đó tiếp thu tâm ý của nữ tử kia.



Mắt sáng rực lên, khóe miệng An Thiếu Hàn cong lên một độ cong tươi đẹp.



Tiến lên, nhẹ nhàng ôm nữ tử nàng.



“Cảm ơn ngươi.”



Cảm ơn ngươi đã làm như vậy.



Mai Vũ, Mai Vũ. Ta sẽ lấy lại tự do nhanh thôi.



Sau đó, ta sẽ nói rõ tất cả với ngươi.



Chờ ta.



Đông Thần Thanh Vân cắn môi, dựa vào vai hắn, yên lặng khóc.



Rất lâu sau.



Mai Vũ, ngươi cũng sẽ không biết.



Lần đầu tiên hắn cười với ta, là vì ngươi.



Cái ôm đầu tiên của hắn, là vì ta cho hắn tự do, để hắn có thể đến bên cạnh ngươi.



Nếu như có một ngày ngươi biết được tất cả, đối với Đông Thần Thanh Vân hèn hạ này, ngươi có thể hiểu một chút hay không?



Mai Vũ, Mai Vũ. Ngươi biết tất cả, ngươi hiểu tất cả. Nhưng lại không biết, ta ghét ngươi tốt đẹp như vậy.



Ta không phải là thánh nhân, cho nên, ta tình nguyện bị ngươi ghét cũng muốn đánh cuộc một lần. Dù có thua, ít nhất, ta xem như đã yêu một cách oanh liệt.



Mặc dù, cho đến cuối cùng, ta vẫn không nói ra câu: An Thiếu Hàn, ta thích ngươi.



Mai Vũ thẩn thờ nhìn bọn họ ôm nhau, xoay người, đi về chỗ ở của Hoa Vũ Đình.



An Thiếu Hàn, ngươi phải hạnh phúc đó. Sau đó, đừng có bất kỳ liên hệ gì với ta nữa.



__



Tạ Vãn Phong thật là muốn chết.



Nàng lại đến An Vương Phủ.



Lại đến An Vương Phủ.



Đường xá trắc trở, tìm được Mục Vô Ca, dây dưa hồi lâu, giải thích rõ ràng, với biểu hiện của họ, Mục Vô Ca cũng không chán ghét.



Thật ra thì, cũng không hoàn toàn tha thứ cho họ.



Dùng lời của hắn nói là: “Bất kể là như thế nào, kết cục đã định rồi.”



Sau một thời gian, rốt cuộc ba người cũng hòa bình ngồi chung một chỗ.



Sau đó, Mục Vô Ca ném ra một câu: “Mai Vũ à, nàng ở An Vương Phủ.”



Sấm sét giữa trời quang, nổ cho Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân nhém chút nữa thì hy sinh tại chỗ.



Lại có thể đi vào đó.



Chỉ có thể nói, một nữ tử ngốc nghếch.



Mục Vô Ca tốn chút thời gian nói nguyên nhân hậu quả cho bọn hắn nghe. Sau đó, ba người than thở.



Nhất trí lắc đầu.



Nói là cứu người, phải cứu như thế nào chứ!



Lúc ba người đang phiền muộn, Hoa Tử Nguyệt thần bí xuất hiện.



“Cơ hội tới, nhưng mà, có thể sẽ có chút nguy hiểm.” Hoa Tử Nguyệt dựa vào cửa sổ.



Tạ Vãn Phong nhìn hắn, trong đầu nhảy ra.



Mẹ nó, thấy mà ghét.



Tên lừa gạt.



Hoa Tử Nguyệt bỉu môi. Thật là ngại quá, ta cũng ghét ngươi.



“Cơ hội gì?” Mục Vô Ca hỏi.



“Ngày mốt, An Thiếu Hàn sẽ đi săn, Mai Vũ sẽ cải trang thành Đông Thần Thanh Vân. Đến lúc đó chắc chắn sẽ có bọn cướp tới. Sau đó, phải xem các ngươi.” Hoa Tử Nguyệt nói.



Ba nam nhân nhìn nhau cười.



“Nhất định phải cứu nàng ra ngoài.”



__



Mỗi người đều có kế hoạch của mình.



Nhưng chẳng ai nghĩ tới, có người đã chuẩn bị tất cả, chờ bọn họ nhảy vào.



Đông Thần Hạo nhìn bàn cờ trước mặt, khẽ cười.



“Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội. Ha ha, Mai Vũ, ta đã nói là muốn đưa ngươi ra khỏi Vương Phủ mà. Chắc chắn sẽ không nuốt lời.”



Ai cũng không nghĩ tới.



Đại hôn gì đó, hoàn toàn không tồn tại.



Vốn dĩ, hắn cũng không muốn chờ tới ngày đại hôn của An Thiếu Hàn để tiến hành tiến công quy mô lớn.



Tất cả, đều là kế hoạch của hắn.



Vì ----- thống nhất thiên hạ!



Ha Ha Ha! Đám ngu xuẩn các ngươi, hãy để vua tương lai của các nói cho các ngươi biết thế nào là mưu lược đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK