Hai phần lễ vật nhận được trong một ngày bị lẳng lặng đặt ở trên bàn. s://phongvodinh.wordpress.com
Mai Vũ ghé vào một bên bàn, lặng người nhìn đồ. Trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Ai, cũng không biết Tạ Vãn Phong chết ở đâu rồi. Hắn không ở đây, nàng cũng chỉ có thể một mình phiền não.
Mới nghĩ tới, một hồi tiếng bước chân vội vã truyền đến.
Trong không khí, tràn đầy mùi hoa đào thơm. Người kia nói đến liền đến. s://phongvodinh.wordpress.com
Mai Vũ lập tức hốt hoảng giấu hai vật kia đi. Nàng có chút sợ, sợ Tạ Vãn Phong hỏi đồ từ đâu tới.
“Mai Vũ, ngươi trở lại chưa?” Người ngoài cửa tức giận hỏi, thanh âm tràn đầy hỏa khí.
Mai Vũ liếc mắt: “Trở lại rồi, ngươi đã đi đâu? Ta trở lại liền không thấy ngươi.” s://phongvodinh.wordpress.com
Hơn nữa, là ai dám trêu Tạ đại hiệp tức giận?
Đẩy cửa vào, bộ dạng Tạ Vãn Phong vừa mệt mỏi vừa tức giận. s://phongvodinh.wordpress.com
Ngồi xuống đem chén trà trước mặt uống một ngụm, Tạ Vãn Phong cau mày: “Trà này sao đắng như vậy?”
Khóe miệng Mai Vũ rụt rụt.
Trời ạ, đó là lá trà An Thiếu Hàn thích, không giống trà bọn Tạ Vãn Phong thường uống.
Hôm nay nàng đổi trà vì An Thiếu Hàn, nhưng lại quên đổi trở lại rồi. s://phongvodinh.wordpress.com
Cố ý rót một ly trà, tay có chút run run, Mai Vũ ngửa đầu uống một ngụm, khẩn trương che giấu nói: “A ha, ha ha, hôm nay ta mới thích uống lá trà.”
A! ! Phi! Đằng như vậy cũng chỉ có An Thiếu Hàn mới thích uống! s://phongvodinh.wordpress.com
Thật là đắng, thế nhưng nhất định phải giả bộ ưa thích.
Ai, tự gây nghiệt, quả nhiên không thể sống!
Tạ Vãn Phong hoài nghi nhìn nàng, vẻ mặt không tin.
Trà đắng như vậy, nàng là thế nào uống vào.
“Đúng rồi, ngươi rốt cuộc ra ngoài làm gì?” Vội vàng nói sang chuyện khác, Mai Vũ không muốn lại bị hỏi nữa. Nếu không nhất định sẽ lộ tẩy.
Tạ Vãn Phong đem suy nghĩ từ trên trà kéo trở về, lửa giận vừa mới tiêu tán lại dâng lên.
“Ta nói cho ngươi a. Ta hôm nay coi như cực kỳ xui xẻo. Ta cư nhiên đụng phải một người dám cả gan giả trang ta. Hắn còn tuyên bố muốn giả trang ta đi làm hái hoa tặc. Bản thiếu gia một đời anh minh a, cái đồ giả mạo chết tiệt kia lại muốn hủy diệt nó.” s://phongvodinh.wordpress.com
Mai Vũ há miệng nhưng không nói gì.
Thật ra thì, nàng rất muốn nói cho hắn biết, kỳ thực hắn căn bản không có cái gì anh minh.
Trên giang hồ mọi người đều biết rõ, Thiên Diện Đào Hoa Tạ Vãn Phong là một quái vật không thể trêu chọc.
“Không chú ý đến hắn là được a.” Mai Vũ an ủi.
Cảm giác nếu tiếp tục cái đề tài này, nàng sẽ nhận ra một chuyện không tốt đẹp gì.
“Tại sao có thể không chú ý, hắn không chỉ là tên giả trang, mà là mang mặt của ta! Nếu không chú ý, ta liền thật chết chắc!” Tạ Vãn Phong kêu to.
Không chú ý! Gương mặt đó làm giống như vậy, nếu quả thật để cho hắn làm cái gì không phải Tạ Vãn Phong hắn xong đời sao. s://phongvodinh.wordpress.com
Hiện tại hắn đang rầu đây, không biết vì sao hắn tìm nửa thành Dương Châu rồi mà vẫn không thể đem người kia moi ra, làm hại tim hắn vẫn thấp thỏm bất an.
Nếu không phải lo lắng thôn này cô lạc đường, hắn hiện tại vẫn còn ở bên ngoài tìm nam nhân đeo mặt nạ chết tiệt kia! s://phongvodinh.wordpress.com
Mặt nạ. . . . . . s://phongvodinh.wordpress.com
Mai Vũ cảm thấy sau lưng từng trận gió lạnh thổi qua.
Trên giang hồ, người dám làm mặt nạ Tạ Vãn Phong sợ rằng rất ít. Có thể làm còn giống, sợ rằng ít hơn. Mà nếu làm, lại dám tán gẫu cùng Tạ Vãn Phong cơ hồ không có. Thế nhưng có một người có quan hệ với mình.
Đó chính là — Vân Khinh.
Mai Vũ chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể khẳng định, nam nhân đeo mặt nạ kia chính là Vân Khinh.
Bởi vì An Thiếu Hàn đã tới rồi, bởi vì nàng cảm thấy khí tức của hắn. s://phongvodinh.wordpress.com
Bắt đầu từ sáng sớm, nàng đã cảm thấy Vân Khinh đang ở Dương Châu. Thật không may những dự cảm của nàng luôn luôn vô cùng chính xác.
Lúc này thật có thể khẳng định rồi.
Mai Vũ cơ hồ muốn bắn pháo hoa để ăn mừng “may mắn” của mình. s://phongvodinh.wordpress.com
Ha ha, lần này tốt lắm, đầy đủ hết rồi.
“May mắn” đáng chết này, ô
Nhìn biểu tình phiền muộn của Tạ Vãn Phong, Mai Vũ vô cùng bình tĩnh an ủi: “Yên tâm đi, hắn sẽ không để cho ngươi trở thành hái hoa tặc.”
Vẻ mặt Tạ Vãn Phong không tin hỏi: “Làm sao ngươi biết.”
Khóe miệng Mai Vũ phác thảo một độ cong quỷ dị, có chút vặn vẹo nói: “Bởi vì những nữ nhân kia cũng sẽ tự nguyện. Ngươi hoàn toàn có lý do tin tưởng diện mạo của mình.”
Ở trong lòng, Mai Vũ thêm một câu: huống chi, Vân Khinh ghét nữ nhân. . . . . .
“Này, mặt của ngươi rất trắng. Thân thể không thoải mái sao?” Tạ Vãn Phong bị vẻ mặt quái dị của nàng dọa sợ hết hồn, run rẩy hỏi. s://phongvodinh.wordpress.com
Ặc, mặt của nàng nào khủng bố như vậy a.
“Không sao, ta chỉ là bôi phấn nhiều mà thôi.” Mai Vũ ngoài cười nhưng trong lòng không cười trả lời.
Nàng muốn suy nghĩ một chút biện pháp, suy nghĩ một chút biện pháp để có thể không phải gặp Vân Khinh.
Nàng còn không muốn chết sớm như vậy, càng không muốn chết vì Vân Khinh. Cho nên, có thể không gặp mặt, Mai Vũ kiên quyết không muốn nhìn thấy cái tên biến thái kia. s://phongvodinh.wordpress.com
Tạ Vãn Phong bĩu môi, mệt mỏi nằm trên bàn, nhẹ giọng nói: “Này, thôn cô, buổi tối ra ngoài chơi đi. Ta hiện tại mệt chết đi, gian phòng này cho ta mượn.”
Khóe mắt co quắp, Mai Vũ cả giận nói: “Đáng chết! Trở về phòng của ngươi mà ngủ. . . . . .”
Âm cuối cùng còn chưa rơi xuống, Mai Vũ nghiêng đầu đã thấy Tạ Vãn Phong nằm trên bàn ngủ thiếp đi.
Ánh mặt trời tán lạc chiếu vào những đường cong hoàn mỹ trên mặt hắn. Vài lọn tóc nhẹ nhàng phủ trên gò má, hình cắt kia giống như lông mi, sống mũi cao thẳng làm cho lòng người ngứa ngáy một chút, nghĩ muốn tiến lên nhéo mũi hắn. s://phongvodinh.wordpress.com
Trong lòng Mai Vũ nhộn nhạo một đợt sóng rung động. Đi lên phía trước, nhẹ nhàng vén mái tóc của hắn.
Bất đắc dĩ thì thầm: “Thật là, ít nhất cũng phải lên giường ngủ chứ, ngu ngốc.” s://phongvodinh.wordpress.com
Tịch dương đem cả người hắn bao phủ trong ánh sáng, Mai Vũ ngồi bên cạnh hắn, nằm ở trên bàn nhìn hắn, trong lúc nhất thời, trong lòng không khỏi an tâm.
Hoa đào của ta, ta vinh hạnh biết bao có thể cùng ngươi tự do bay lượn. Ta vinh hạnh biết bao có thể ở bên cạnh ngươi, nhìn ngươi cười như hoa đào mê người. Ta vinh hạnh biết bao có thể cùng ngươi trải qua những giây phút sinh tử.
Hoa đào của ta, ngươi là gió, ta bắt không được gió. Cho nên, xin ngươi tự do bay lượn.
Có lẽ sau tối nay, đối với Mai Vũ, chẳng qua sẽ là một đoạn trí nhớ không tính là tốt đẹp và có phần hoang đường của ngươi. s://phongvodinh.wordpress.com
Nhưng là. . . . . . s://phongvodinh.wordpress.com
“Vãn Phong, cho dù là một chỗ rất nhỏ ở trong lòng ta cũng muốn vì ta lưu lại nha.” Nhẹ nhàng, Mai Vũ hướng về phía gò má của hắn nói. Tịch dương nhu hóa bộ dáng của hắn, tựa hồ một giây kế tiếp, hắn sẽ theo ánh sáng bay xa.
Hắn ngủ rất sâu, Mai Vũ biết hắn nghe không thấy, nhưng như vậy là tốt rồi. s://phongvodinh.wordpress.com
Nàng không cần hắn nghe thấy. Cho dù sau tối nay, Vãn Phong vẫn như cũ, Mai Vũ khác biệt.
Còn nhớ rõ cái đêm đó, nàng viết trên đèn hoa đăng: Si mê nhất nhất là mê hiểu mộng trung, Hành Vân tương quá vãn hồi phong. s://phongvodinh.wordpress.com
Nàng là muốn nỗ lực thực hiện giấc mộng này, nhưng nếu trên thế giới này, không có Tạ Vãn Phong, không có Liễu Hành Vân, như vậy tất cả đối với nàng đều không có bất cứ ý nghĩa gì. s://phongvodinh.wordpress.com
Đến đêm khi Tạ Vãn Phong tỉnh lại, thấy tờ giấy Mai Vũ lưu lại trên bàn. s://phongvodinh.wordpress.com
“Ngươi cái tên thiếu gia đại hiệp này, vận động chút cũng lười sao? Mau về phòng nghỉ ngơi một chút. Ta đi tìm Hành Vân rồi. Tối nay không trở về. Nha. Đúng rồi, Vãn Phong, tạm biệt.” s://phongvodinh.wordpress.com
Tờ giấy rất bình thường, cũng rất bình thường.
Nhưng trong lòng Tạ Vãn Phong cảm giác có chút không thích hợp. Mai Vũ. . . . . . Tựa hồ chưa từng nói tạm biệt với hắn. s://phongvodinh.wordpress.com
Thôi, còn không muốn đi suy nghĩ, nếu như nàng ở cùng một chỗ với Hành Vân, như vậy sẽ không có chuyện. Hắn cũng không có thời gian nghỉ ngơi, hắn muốn ra ngoài tiếp tục tìm kiếm nam nhân đeo mặt nạ kia.
Nhất định! Sẽ không bỏ qua cho hắn!
Trước khi đi gặp An Thiếu Hàn, Mai Vũ đi tìm Liễu Hành Vân, nghĩ tới tối nay nhất định không thể trở lại. Cho nên, rất muốn gặp hắn một lần, nhìn nụ cười giống như mặt trời tháng năm của hắn. s://phongvodinh.wordpress.com
Hắn có lẽ là trăng sáng của người khác, nhưng vĩnh viễn là mặt trời của mình. s://phongvodinh.wordpress.com
Túy Trần lâu xa hoa trụy lạc, Mai Vũ đổi một thân nam trang, trên tóc lại vẫn cài cây trâm hình chiếc quạt.
Đợi một hồi, rốt cục nàng cũng không nhìn thấy Liễu Hành Vân. Gã sai vặt cho hay, Liễu Hành Vân ở chỗ Diêu cô nương, không tiện ra ngoài.
Có chút mất mát, nhưng Mai Vũ không nói gì, chẳng qua là thời điểm rời khỏi Túy Trần lâu, Mai Vũ vẫn liếc mắt nhìn về phía hậu viện.
Hậu viện tối đen cái gì cũng không thấy được, nhưng nàng biết, mặt trời của nàng đang ở nơi đó.
Hành Vân, mặt trời của ta, không thể tự mình nói với ngươi một tiếng tạm biệt, thật sự rất tiếc nuối.
Bất quá, như vậy cũng tốt. Ít nhất ta hiểu rõ ngươi vui vẻ, bên cạnh ngươi có người trong lòng phụng bồi.
Chỉ cần nghĩ như vậy, tiếc nuối của ta sẽ ít đi, khổ sở của ta sẽ bớt đi. s://phongvodinh.wordpress.com
Như vậy, Hành Vân, tạm biệt.
Xoay người, Mai Vũ biến mất trong màn đêm.