Mục lục
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn thân, đều tràn đầy lực lượng. Ánh mắt Mai Vũ bốc lửa, tay cầm dây tơ hồng. Giờ khắc này nàng chỉ cảm thấy năng lượng trong cơ thể không ngừng dâng lên. Hừ! Nàng đã nói, trên đời này có cái gì có thể làm khó Mai Vũ nàng chứ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, soi sáng khóe môi mỗ nữ đang nhếch lên một nụ cười, từ phía sau lấy ra một cây kim sáng long lanh. Thông minh a, Mai Vũ, ngươi quả thực là một thiên tài. Đem dây tơ hồng xuyên vào kim, Mai Vũ bắt đầu đâm xuyên qua sách. Rất nhanh, tất cả sách đều đâm qua, Mai Vũ kéo dây lên, tìm vị trí cao nhất cột vào. Trong nháy mắt, tất cả sách đều có thể thấy rõ ràng. Mai Vũ mỉm cười, An Thiếu Hàn, ngươi cũng không nói không cho phép ta làm gì sách của ngươi. Ha ha ha ha. Bận bịu một lúc lại một lúc nữa. Bất tri bất giác đã đến thời gian phải thắp đèn. An Thiếu Hàn sau khi ăn cơm tối xong ngồi trước bàn đọc sách, trước mặt mở ra một bức tranh. Bức tranh vẽ một cây hoa đào, trên cây có một nữ tử đang ngồi. Y phục màu đỏ, mái tóc màu đen. Mơ hồ cảm thấy đó là một nữ tử rất đẹp. Nhưng nhìn kỹ, trên bức tranh không có ngũ quan của nữ tử. An Thiếu Hàn nắm bút, lại thật lâu không đặt xuống. Hắn không cách nào miêu tả dung nhan nữ tử kia. Hơn nữa, màu đỏ. . . . . . Trong trí nhớ của hắn có hai bộ dáng. Một là nữ tử như sen hồng động lòng người đêm đó. Một là bóng dáng màu đỏ kiêu ngạo linh động kia. Bực bội không chịu nổi, An Thiếu Hàn đứng dậy, manh động muốn đi xem tiểu nha hoàn kia đã làm xong việc chưa. Nàng đích xác rất lợi hại. Đối mặt với việc hắn gây khó khăn rõ ràng đều nhất nhất hoàn thành. Luôn làm cho hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng luôn làm cho hắn hưng phấn không thôi. Như hài tử chiếm được món đồ chơi mới lạ, mỗi ngày tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là muốn nhìn xem món đồ chơi mang đến việc gì hay. Đẩy cửa đi ra ngoài, dần dần tiến về phía thư phòng. Mơ hồ có thể thấy được, nơi nào còn lóe lên ánh nến. Cỏ ngoài cửa sổ nhuốm ánh hoàng hôn mờ nhạt, tiêm nhiễm cảm giác mông lung. Thân ảnh nho nhỏ kia chiếu vào trên cửa sổ. An Thiếu Hàn chậm lại cước bộ tới gần, cửa hoàn toàn không đóng. Xuyên thấu qua cánh cửa mở một nửa, An Thiếu Hàn thấy được tình cảnh bên trong. Đập vào mắt toàn là đỏ. Dây tơ hồng cùng bìa sách màu xanh da trời, xanh lá cây pha lẫn cùng một chỗ. Dưới ánh nến và sắc hoàng hôn mờ nhạt, lóe ra quang mang kỳ lạ. Thân ảnh kia đứng quay lưng về phía hắn, lộ ra nửa bên mặt. Dung nhan bình thường lúc này lại lóe ra ánh sáng nhu hòa. Rõ ràng là căn phòng rất bình thường lại bởi vì nàng một thân hồng y cùng dây tơ hồng mà biến thành vô cùng động lòng người. An Thiếu Hàn có chút xem ngây người. Không tự giác đẩy cửa vào. Mai Vũ sợ hết hồn xoay người sang chỗ khác, thấy là An Thiếu Hàn trong lúc nhất thời có chút luống cuống. “Cái kia, ta rất nhanh sẽ làm xong.” Ta van ngươi, ngươi không cần đến gây chuyện a. Đã trễ thế như vậy còn không ngủ, vì đến tìm ta sao? An Thiếu hàn bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên khóe miệng nhẹ nhàng câu dẫn. Mai Vũ không khỏi lui một bước. Vừa rồi, lại là nụ cười tà tà đó. Thật đáng sợ. . . . . . “Ngươi biết dây tơ hồng chỉ dùng để làm gì không?” Nắm lấy dây tơ hồng bên cạnh, An Thiếu Hàn nhu hòa đặt bên khóe miệng, trên dây tơ hồng nhuốm nhàn nhạt mùi thơm ngát không biết tên, hẳn là hương vị trên người nàng. Khóe miệng Mai Vũ co lại, nhớ rõ Hành Vân nói là kết duyên. Nhưng lúc này, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra. “Không biết!” Mai Vũ quyết đoán lựa chọn nói dối. An Thiếu Hàn từng bước tới gần, Mai Vũ không thể lui được nữa, tựa người trên giá sách. Kéo ra một đoạn dây tơ hồng kéo qua tay nàng, thắt trên ngón tay nhỏ bé của nàng, An Thiếu Hàn hiếm khi chân thật lộ ra tươi cười. “Ta nói cho ngươi biết nha. Dây tơ hồng chỉ dùng để định chuyện tình tam sinh. Cùng quân kéo dây tơ hồng đời đời kiếp kiếp liên quan đến nhau.” An Thiếu Hàn dùng thanh âm trầm thấp mà mị hoặc nói bên tai nàng. Nhẹ nhàng đem dây tơ hồng thắt trên ngón tay út của mình. Mai Vũ trừng to mắt, tim đập không ngừng. Mặt trong phút chốc đỏ đến cực độ. Dây tơ hồng. . . . . . Dây tơ hồng kết duyên. . . . . . Thắt trên ngón tay hai người. Đung đưa ngón tay, khóe miệng An Thiếu Hàn nhẹ nhàng cong lên. Hắn tiếp tục nói như kết luận: “Tiểu Vũ, ta yêu ngươi. Cho nên yêu ta đi. Tuy rất muốn nói như vậy, nhưng thật đáng tiếc, dây tơ hồng với ta mà nói… vô ích. Trên đời này, không người nào có thể nắm bắt lòng của ta.” Bởi vì, ta không có tâm. Trong mắt hắn cô đơn chợt lóe lên, nhanh đến nỗi Mai Vũ căn bản không nhìn rõ. Chỉ là dùng sức một cái đem toàn thân lui về phía sau. An Thiếu Hàn căn bản không để ý tới phản ứng của nàng. Nói trắng ra, hắn chính là tùy ý đùa ác nàng. Lắc đầu, An Thiếu Hàn quyết đoán bứt đứt dây tơ hồng. Dây tơ hồng trên ngón tay hai người không còn liên quan đến nhau nữa. Ánh trăng như nước, đêm khuya Giang Nam ôn nhu, một màn này, khảm vào bóng đêm nồng đậm. Xoay người, An Thiếu Hàn không để ý tới Mai Vũ đẩy cửa đi ra ngoài. Hồi lâu, hồi lâu, Mai Vũ mới hoàn hồn, xụi lơ trên mặt đất. An Thiếu Hàn đúng là một tên muốn làm gì thì làm. Đùa dai cũng không cần như vậy a! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK