Mục lục
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mai Vũ biết An Thiếu Hàn không dễ chọc, trong lúc vô tình sẽ phải nhúng tay vào chuyện của hắn. Nhưng là lời vừa ra khỏi miệng, liền bắt đầu hối hận. Mai Vũ à Mai Vũ, hắn muốn giết ai mắc mớ gì tới ngươi a. Nếu như hắn đem tức giận trút lên người ngươi một đao đi xuống, ngươi phải đi chầu điện diêm vương a. Thật là không đủ thức thời. An Thiếu Hàn nhìn cô gái đang ôm mình, gương mặt hối hận cộng thêm quật cường, dần dần buông lỏng đao trong tay. Có chút chán nản nhìn nàng: “Này. . . . . .” “Làm, làm gì.” Mai Vũ cẩn thận đáp lời, chết rồi! Hắn sắp nổi giận! “Ngươi có thể buông ta ra không?” Mai Vũ lúc này mới chợt hiểu mình đang gắt gao ôm hắn. Mặt đỏ lên, Mai Vũ vội vàng buông ra. “Cái này. . . . . .” Mai Vũ nhăn nhó nắm vạt áo, ngượng ngùng mở miệng. Đáng chết, phải nói là cái gì đây? “Ngươi đã ngăn cản ta giết hắn, vậy thì thay ta giải quyết chuyện này đi.” An Thiếu Hàn nhìn ánh mắt của nàng, đột nhiên hạ xuống quyết định. Không biết vì sao, hắn tin tưởng, nàng có thể. Mai Vũ hai mắt trừng lớn, không phải đâu, để cho ta giải quyết? Bị An Thiếu Hàn kéo lên ngựa, từ khi Mai Vũ tiến vào Vương Phủ tới nay, lần đầu tiên xuất phủ. Người trong phủ thấy Vương gia cưỡi ngựa mang theo một nha hoàn xuất phủ, cũng vô cùng kinh ngạc. Ngựa Vương gia cưỡi, ngay cả thị thiếp xinh đẹp đều chưa từng may mắn ngồi qua. Ngoại trừ ban đêm, Vương gia ít nhiều trao đổi với thị thiếp xinh đẹp trong phủ. Bởi vì, trong vương phủ vẫn chưa từng xảy ra chuyện tranh giành tình cảm, dù sao Vương gia đối với ai cũng lãnh đạm. Nhưng hôm nay lại thấy Vương gia mang theo nha hoàn xuất phủ. Thân mật ngồi chung một con ngựa. Đôi mắt mỗi người còn nhận ra nha hoàn này đầu tháng mới tới, Vương gia luôn tìm mọi cách gây khó khăn. Có người làm lập tức đi báo cáo những thị thiếp kia. Những nữ nhân kia lúc này giật mình hoảng sợ nguy cơ sắp xuất hiện. Lập tức tụ chung một chỗ bắt đầu thương lượng chuyện này. Lại nghe mấy ngày nay Vương gia ai cũng không có triệu kiến, vẫn còn vì chuyện an bài chỗ ở của nha đầu kia trong đào hoa nguyên. Càng thêm tức giận phát run. Mà Mai Vũ ngồi ở trên ngựa, cả người bị An Thiếu Hàn ôm vào trong ngực, không tự chủ rùng mình một cái. “Thế nào, rất lạnh sao?” “Không.” Ở trong lòng, Mai Vũ không khỏi lầm bầm: ban ngày mà nổi gió lạnh, nhất định là có người ở sau lưng tính toán ta, nhất định phải cẩn thận. Dừng lại trước một tòa nhà lớn, Mai Vũ ngẩng đầu thấy trên tấm bảng viết hai chữ “Trần phủ” không khỏi thở dài. Trên đường đi, Mai Vũ nghe An Thiếu Hàn nói chuyện về Trần phủ. Sự kiện kia trên giang hồ cũng có tin đồn, trước kia ở sơn trang, nàng cũng nghe qua. Về “vợ chồng Lôi Đình”, chuyện vợ chồng Trần tướng quân bị giết. Giang hồ làm loạn cấu kết với ngoại bang tiến quân Giang Nam, vì không muốn nước nhà bị đánh bại, vợ chồng Trần tướng quân ban đêm tham dò địch doanh, giết chủ soái, chém loạn đảng. Chết ở giữa trận chiến đêm hôm đó. Để lại tiểu thiếu gia Trần Thu năm tuổi. Xuân đi thu tới, Trần Thu lúc này cũng đã mười bốn tuổi . Tiếc một nỗi người đi trà lạnh, huy hoàng ngày đó của Trần phủ, trở thành tĩnh mịch như hôm nay. Mà nguyên nhân tức giận của An Thiếu Hàn, chính là Trần Thu. An gia cùng Trần gia mấy đời qua lại, cho sau khi vợ chồng Trần thị chết, An Thiếu Hàn nhận Trần Thu làm đệ đệ. Nhưng hôm nay lại phát hiện “búp bê nguyền rủa” trong phòng của hắn. An Thiếu Hàn mặc dù chưa từng thấy qua. Nhưng cũng biết là dùng kim châm trên búp bê để nguyền rủa. Hỏi Trần Thu, Trần Thu cũng không kiêng dè, nói thẳng: “Từ bảy tuổi đã bắt đầu làm búp bê như vậy.” Dưới cơn thịnh nộ, cầm lấy con búp bê trở về phủ. Quản gia mở cửa, để cho An Thiếu Hàn cùng Mai Vũ đi vào. Mang theo nàng đi tới sân viện Trần Thu ở, An Thiếu Hàn dừng bước. Mai Vũ xoay người lại, khẽ mỉm cười: “Ngươi ẩn khí tức, đi theo phía sau. Ngươi cũng nên biết rõ hắn nghĩ gì.” Đi vào đình viện, một vườn đầy hoa đập vào mắt. Mai Vũ không tự chủ thả lỏng cước bộ. Chậm rãi đi về phía phòng. Trước phòng, một cánh cửa sổ mở ra, một thiếu niên tuổi đôi mươi, cầm trong tay một quyển sách, ánh mắt nhìn về phía phương xa như đang suy nghĩ điều gì. Gió nhẹ nhàng thổi qua, lướt qua khiến sợi tóc hắn bay toán loạn, trong cặp mắt kia, tràn đầy mơ ước. Mai Vũ theo ánh mắt của hắn nhìn thấy một con diều bay ở phía xa Trong lòng liền hiểu rõ Thiếu niên tịch mịch, vốn là như vậy. Muốn thoát khỏi nhà tù hoàng kim này ,muốn rời khỏi người bên cạnh đang giam giữ mình. Có thể rời đi, giống như con diều kia có thể bay tới phương xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK