Vân Khinh thật sự là chịu đựng đủ rồi.
Xông trở về phòng, hung hăng ngã trước cửa, cả người đều hiện ra một tình trạng co giật, thân thể không ngừng run rẩy.
Đáng chết, Vương Phủ này rốt cuộc giấu bao nhiêu nữ xấu xí a.
Mới vừa rồi hắn đi ra ngoài, cư nhiên đụng phải hai nha hoàn siêu cấp khó coi, siêu cấp cao, siêu cấp có cảm giác bị áp bách.
Một màu đỏ tươi.
Một màu xanh biếc.
Được rồi, hắn thừa nhận, hai người dáng dấp kia vừa đụng phải ở Vương Phủ thật là hai nữ nhân kinh khủng.
Nhưng mà tỷ lệ thân thể gồm cả y phục rất có phối hợp.
Vân Khinh lập tức co rút.
Bắt được gã sai vặt bên cạnh hỏi cái kia hai người là làm cái gì.
Không nghĩ tới lại là nha hoàn Mai Vũ.
Vân Khinh không khỏi lắc đầu.
Cùng hai nữ nhân này ở chung một chỗ lâu dài. Đoán chừng vẻ mặt của Mai Vũ cũng liền vặn vẹo.
Vốn hắn tính toán ra ngoài thăm dò một chút tin tức của Liễu Hành Vân cùng Tạ Vãn Phong.
Yên lặng lâu như vậy, hắn không tin hai người kia có thể không tới cứu.
Mặc dù hắn nói không ra nguyên nhân, nhưng trực giác nói cho hắn biết, Mai Vũ cùng hai người kia nhất định không phải là bình thủy tương giao.
Nhưng vừa nghĩ đến hai nữ nhân kia đang ở đây.
Tinh thần Vân Khinh liền bị thương nghiêm trọng, xoay người trở về nhà.
Có lẽ, hôm khác hãy đi.
Hắn không biết là, ở phía sau, hai nữ nhân kia đang cẩn thận quan sát hắn.
“Ngươi xác định đứng ở nơi này có thể có hữu dụng.”
“An tâm đi, Mai Vũ đã thử qua, Vân Khinh sợ nhất là cái gì xấu xí. Chỉ cần đứng ở chỗ này là tốt.”
. . . . . .
————
Mai Vũ cảm thấy, Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân có thể tới, là chuyện nàng hạnh phúc nhất rồi.
Rốt cục. . . . . . Có gà ăn.
Mặc dù An Thiếu Hàn cho cơm không khó ăn. Nhưng so với sơn hào hải vị. Mai Vũ rất không có tiền đồ chỉ thích ăn gà nướng.
Dùng lời nói của Hành Vân chính là: ngươi nha thật là một Thôn cô.
Bỉu môi, Mai Vũ liền trở mặt chấp nhận nói: “Cô nương vốn là Thôn cô.”
Thôn cô thế nào? Thôn cô không phải đã giết đại sát thủ Trúc Thiên Lăng, không phải cũng cứu sống Tạ Vãn Phong hay sao.
Có bản lãnh, các ngươi đừng đến cứu Thôn cô này.
Ở trên giường lăn qua lộn lại, mặt trời đã lên cao rồi, nàng còn nằm trên giường suy nghĩ lung tung.
Gần đây cuộc sống có chút an nhàn làm cho nàng lo sợ.
Vân Khinh sẽ không tìm tới cửa, nàng biết. Bởi vì Vân Khinh luôn luôn nói lời giữ lời. Bốn lần chính là bốn lần, tuyệt đối sẽ không xuất hiện một lần nào. Nhưng ngay cả An Thiếu Hàn cũng không thấy, nàng đơn giản có chút không dám tin tưởng.
Sau lại, nghe nha hoàn nói, hắn đang vội vàng nghênh đón Lâm quốc Quận chúa tới kinh đô.
Khi đó, trong lòng Mai Vũ có chút đau xót.
Nàng thường đi qua bên ngoài sân của An Thiếu Hàn. Nơi đó trồng đầy hoa sen.
Có một lần, Tạ Vãn Phong còn cười cái kia giống như lồng sắt trồng hoa sen nhìn rất biến thái. Mai Vũ cười, không có nói đó là mình đào.
Cảm giác, đó là bí mật riêng của mình cùng An Thiếu Hàn. Nàng có quyền giấu riêng.
Nàng cũng vẫn muốn vô pháp vô thiên làm loạn trong vương phủ. Nhưng nàng không dám.
Nàng sợ liên lụy đến Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân. Càng sợ như vậy giống như là cố ý yêu cầu “Trừng phạt” .
Ở trước mặt An Thiếu Hàn, nàng luôn nghĩ tới không thể yếu thế. Cảm giác, một khi yếu thế, thì trước mặt hắn liếc hắn một cái cũng không thể.
Giơ tay lên nhìn, Mai Vũ mơ hồ cảm thấy, trên ngón tay út có sợi tơ hồng càng ngày càng lỏng, lập tức sẽ hoàn toàn tuột mất.
Thiếu Hàn, đã đến lúc nên nói lời tạm biệt.
Vương Phủ không phải là nhà của nàng. Cuộc sống nàng muốn trải qua là đánh ngựa trời chiều ngắm mặt trời lặn, là ở giang hồ. Là dám yêu dám hận, thống khoái hiểu ngũ hồ tứ hải.
Mà nàng, cần gì phải ở chỗ này cùng hắn dây dưa.
Nghĩ tới đây, ý tưởng trong lòng hướng tới tự do càng thêm nặng.
Đứng lên, mở cửa. Mai Vũ nhìn tháng năm sáng rỡ. Tâm tình không tệ nhìn hai người đi tới.
“Chuyện như thế nào?” Mai Vũ hỏi
Liễu Hành Vân lộ ra hàm răng trắng noãn, cười nói: “Giải quyết!”
“Tốt lắm, tối nay liền hành động.”
Nhìn về nơi xa, Mai Vũ âm thầm động viên mình.
Mai Vũ, tối nay xác định đường lối trong phủ An Thiếu Hàn cùng những chỗ có thể che giấu những cơ quan tìm ra.
Lần trước đi quá dễ dàng, lần này Mai Vũ cảm thấy An Thiếu Hàn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ba người bọn họ như thế.
Huống chi, Tử Ngọc bảo trâm vẫn còn ở trong tay Liễu Hành Vân.
Nhưng nàng không hiểu, vì sao An Thiếu Hàn muốn bắt nàng trở lại, mà không phải đuổi theo lấy lại Tử Ngọc bảo trâm.
Hay là, nàng thật sự trở thành món đồ chơi của hắn.
Mai Vũ lắc lắc đầu, bỏ qua những ý nghĩ lung tung.
Không muốn suy nghĩ nữa.
————
“Cái này không đúng, cái này không tốt, đây đều là những thứ gì, toàn bộ lấy đi lấy đi!” Phất tay đem nha hoang bưng vàng bạc châu báu cùng thị vệ đuổi đi.
An Thiếu Hàn phiền não đá ngã cái ghế trước mặt.
Thật sự là, có một chuyện có chút không hài lòng.
Mấy ngày nay vội vàng nghênh đón Lâm quốc Quận chúa, hắn có chút quan tâm tâm tư của mình. Chẳng qua là trong đầu đều hiện lên thân ảnh của nữ tử kia.
Cười, giận, vui vẻ, khổ sở. Còn có vẻ mặt nàng chán ghét chùi miệng hôm đó.
Là nàng, tất cả đều là nàng.
Sau khi nhận thức được mình quá để ý đến nàng, hắn liền không giải thích được bắt đầu phiền não.
Nàng là sát thủ, trên giang hồ xưa nay đều có lời đồn đãi, không biết lúc nào thì nàng sẽ nhận nhiệm vụ của mình, một đao tự mình giải quyết hết.
Nàng là tên trộm, đây là chuyện hắn tự mình trải qua, không cần người khác nhắc nhở hắn cũng không quên. Không chừng nàng một khi cao hứng, lại đem ánh mắt chuyển sang trân bảo của mình.
Nàng là Thôn cô, liếc mắt là có thể nhìn ra, nàng không phải là tiểu thư đoan trang phẩm hạnh gì, hắn không phải là người mù, có nhìn thấy.
Nhưng là! Nhưng là! Coi như biết tất cả, coi như toàn bộ đều thấy.
Hắn chính là không cách nào kiềm chế bản thân.
Trong Tàng Bảo Các, dùng bảo vật phía dưới lót kim loại cao quý nhất, phía trên đặt con thỏ nhỏ làm bằng lá tre mà nàng tặng, còn có mấy quả ô mai. Sợ ô mai hư mất, hắn liền cho người đem đá tới ướp lạnh cho tươi.
Trong ngực cất giấu, là cây lược mà nàng chải đầu cho mình.
Cầm trong tay, nhớ tới chuyện xưa mà nàng đã nói, cũng không tự giác phản ứng: ta không phải nam nhân phụ tình.
Không biết tại sao, chính là muốn hứa hẹn với nàng như vậy.
Đang trong lúc hắn phiền não không biết nên làm như thế nào.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm.
“Vương gia, chuyện có tin tức.”
An Thiếu Hàn lập tức vứt bỏ hết thảy, cho hắn đi vào.
So sánh với những chuyện phiền muộn này, hắn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.