Bờ vai ấm áp, rộng rãi của Hoa Tử Nguyệt…
Gối đầu lên vai hắn, Mai Vũ được Hoa Tử Nguyệt cõng đi. Lặng lẽ đi dọc bờ sông.
Mai Vũ ôm chặt hắn, đột nhiên muốn nói cho hắn nghe tất cả, nhưng lại không biết phải nói sao đây.
Nếu như Tử Nguyệt không muốn nghe thì không phải nàng rất mất mặt hay sao? Trong lòng nghĩ thế, hai tay nàng lại nắm chặt lấy nhau.
Hoa Tử Nguyệt cúi đầu nhìn thấy, nghiêng đầu cọ vào tóc nàng, nói: “Mai Vũ của chúng ta còn giả bộ kiên cường làm chi. Có oan ức gì thì nói ta nghe.”
Mai Vũ cảm thấy mũi mình chua xót, tựa sát vào hắn, nói: “Tử Nguyệt, sao ngươi lại tốt như vậy chứ.”
Sao lại tốt như vậy, sao lại dịu dàng như vậy? Lúc nào nàng bị tổn thương cũng luôn có hắn bên cạnh, xoa dịu vết thương của nàng.
“Ha ha ha, ta xấu lắm, trước kia việc xấu gì ta cũng làm. Chỉ là bây giờ, bởi vì ngươi là Mai Vũ nên ta mới tốt với ngươi.” Tóc Hoa Tử Nguyệt bị gió thổi tung, lướt qua gò má của Mai Vũ, cảm giác thật mềm mại.
“Tử Nguyệt, ta phải làm sao đây? Bách Bất Duy bị bắt rồi. Ta không cần quan tâm nhưng ta lại không khống chế được chính mình, lại lo chuyện bao đồng. Vì Hành Vân muốn giúp ta nên ta nói gì hắn cũng nghe, ta biết chứ. Trong lòng ta không phải không khó chịu nhưng mà ta không còn cách nào khác. Tử Nguyệt, tại sao ta lại không thể mạnh mẽ hơn một chút? Có lẽ ta nên là nam nhân mới phải. Như vậy, các ngươi sẽ không phải bận tâm.” Mai Vũ cắn môi, nói lí nhí.
Hoa Tử Nguyệt ngẩng đầu nhìn trăng, cười nói: “Mai Vũ, ngươi đã từng nghe qua một truyền thuyết về mặt trăng chưa?”
Mai Vũ lắc đầu: “Truyền thuyết gì thế?”
“Truyền thuyết nói rằng, mặt trăng và mặt trời đều không tự phát sáng, chúng chỉ tương hỗ lẫn nhau. Khi mặt trời lên, ánh trăng sẽ truyền năng lượng cho nó. Khi trăng lên, mặt trời cũng sẽ truyền năng lượng cho mặt trăng.” Hoa Tử Nguyệt nói.
Mai Vũ bĩu môi, nói: “Lừa đảo, đâu ra truyền thuyết đó vậy! Tử Nguyệt đang lừa người ta.”
Hoa Tử Nguyệt lắc đầu, đôi mắt màu nâu chất chứa đầy dịu dàng, hắn nói: “Ta không có gạt ngươi. Mai Vũ, bọn ta sẽ là mặt trời trong truyền thuyết này, còn ngươi là ánh trăng. Lúc ngươi ở bên cạnh bọn ta, bọn ta sẽ phát sáng khi ngươi muốn. Lúc ngươi phát sáng không phải vì bọn ta sao? Ngươi luôn nói ngươi không có dũng khí, cần mượn dũng khí của bọn ta, thật ra, ngay từ đầu chúng ta không phể nào tự phát ra ánh sáng. Vì ngươi cần, nên bao nhiêu ánh sáng lộng lẫy trong sinh mệnh đều bừng lên vì ngươi.”
Mai Vũ ôm chặt Hoa Tử Nguyệt, vùi mặt vào tóc hắn, khóc nức nở, nàng nhỏ giọng phản bác: “Thổi phồng sự thật…”
Mặt trời lên mặt trăng lặn, mặt trăng lặn mặt trời lại mọc.
Tử Nguyệt, các ngươi là ánh mặt trời của ta, mà ta, chỉ là mặt trăng vô dụng. ?
Yếu đuối, nhát gan, thích cậy mạnh, thích gây phiền phức.
Ta là kẻ điên, từ lúc bước trên con đường sát thủ này, ta đã biết rồi.
Ta là ai?
Ta là Mai Vũ, là sát thủ làm cả giang hồ khiếp sợ.
Những gì ta đã trải qua, thân phận của ta, tất cả mọi thứ của ta, đều không hiểu từ đâu mà có.
Võ công của ta kém cỏi nên ta đã từng nghĩ sẽ có ngày ta sẽ không kém gì sư phụ để người có thể an tâm dưới cửu tuyền. Ta sẽ trở về thế giới bình thường, làm một người bình thường ,tìm một nam nhân bình thường, giúp chồng dạy con.
Không hại người khác, cũng không hại chính mình.
Thật ra, ta đang luyến tiếc, ta vẫn luôn tham luyến.
Rõ ràng là ta đã đạt được những thứ mà sư phụ mong muốn. Ta rõ ràng biết là nếu bây giờ ta từ bỏ sư phụ cũng sẽ không trách ta.
Nhưng tại sao ta lại không buông tay?
Không buông tay các ngươi.
“Tử Nguyệt, nếu cứ tiếp tục bước tới sẽ vạn kiếp bất phục. Bây giờ ta có nên buông