Trước cầu Nại Hà luôn có đầy hồn phách.
Những người đó cô đơn, tịch mịch nhưng luôn ôm hy vọng.
Đó là những “tam niên đồ”.
Bọn họ đang chờ, mong rằng ở tiền trạm bên cầu Nại Hà ba năm sẽ có thể gặp lại người mình yêu ở kiếp sau.
Mạnh Bà đưa canh cho từng người đi qua cầu, nghiêng đầu nhìn một bóng người đang từ bên kia cầu bước tới.
Thở dài một tiếng, Mạnh Bà chẳng nói câu nào. Chỉ là bà cảm thấy thật đáng tiếc, lại có hồn phách bị lừa vào luân hồi.
Hằng năm đến quỷ tiết ở dương gian, hồn phách ở tiền trạm bên cầu Nại Hà sẽ bị người của Địa Phủ lừa gạt tới nhân gian để hoàn thành ước nguyện được gặp người mình muốn gặp.
Hơn nữa, nếu muốn người đó cũng có thể ôn lại chuyện cũ với họ.
Gặp lại người dương ở âm phủ được gọi là Trọng Dương Hội. Người đã trải qua Trọng Dương Hội sẽ bị buộc phải luân hồi.
Liếc nhìn hồn phách của Hoa Tử Tiêu, Mạnh Bà khẽ cười.
Nghe người ở Địa Phủ nói, dường như hồn phách này là một kẻ vô cùng si tình. Không biết khi trở về dương gian có thể gặp được người kia hay không?
Người Địa Phủ đã tới, họ cười lễ phép với Mạnh Bà, sau đó những hồn phách đó biến mất.
Khi Hoa Tử Tiêu có lại ý thức, tất cả mọi thứ xung quanh đều thay đổi. Không biết tiền trạm đâu rồi nhưng có thể xác định đây là nhân gian.
Trong lòng kích động đến khó hiểu.
Mình trở về dương gian rồi? Nói cách khác mình có thể gặp lại nàng?
Đột nhiên có một tiểu quan của Địa Phủ cầm lồng đèn trắng xuất hiện trước mặt hắn, đưa đèn lồng trên tay cho hắn, mặt không đổi sắc nói: “Bây giờ ngươi có thể tự do hoạt động trên dương thế. Đây là nơi ngươi có thể gặp lại người muốn gặp, trước khi đèn tắt, ngươi có thể đi theo người nọ, nhưng người ta không nhìn thấy ngươi. Nếu ngươi muốn ôn chuyện chỉ cần đến trước mặt người đó, nói ngươi muốn gặp họ, họ sẽ nhìn thấy ngươi. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, lúc người đó nhìn thấy ngươi, ngươi nhất định phải bước vào luân hồi.”
Tiểu quan đột nhiên cười âm lãnh: “Nghe nói ngươi là một kẻ si tình, hi vọng ngươi có thể qua được cửa ải này.”
Hoa Tử Tiêu nở nụ cười dịu dàng quen thuộc, nói: “Đa tạ.”
Nhận lấy đèn lồng trắng, tiểu quan bên cạnh biến mất, Hoa Tử Tiêu tìm bóng dáng kia khắp nơi.
Đột nhiên, hắn thấy bên bờ sông có một nử tử.
Nàng mặc hồng y, tóc tết bên sườn, trên tay cầm một cái hoa đăng.
Nàng nghiêng đầu, cười tươi như đóa hoa rực rỡ nhất.
Nha đầu của hắn đang thả hoa đăng bên bờ sông.
Đúng nha, nàng thích nhất là lễ hội.
Hình như nàng hơi gầy, không ăn uống đầy đủ sao? Nhưng nàng vẫn rất đẹp.
Nha đầu của hắn vẫn luôn xinh đẹp.
Tử Tiêu muốn vươn tay chạm vào nàng nhưng lại phát hiện mình đang đứng bên kia sông.
Lắc đầu, Hoa Tử Tiêu cười chính mình.
Do quá nhớ nàng nên mình mới trở nên ngu ngốc như vậy.
Hoa Tử Tiêu định bước tới thì thấy bên cạnh nàng đột nhiên có rất nhiều người.
Hắn nhất thời giật mình.
Sợ thật, hắn sợ, sợ mình không nhịn được mà nói ra câu: Ta muốn gặp nàng.
Xung quanh càng ồn càng cảm thấy như nàng đã quên mất mình, càng cảm thấy muốn gặp. Nhưng nếu làm vậy, có lẽ kiếp sau hắn không thể gặp lại nha đầu nữa.
Đứng bên bờ sông nhìn ra xa, khắc chế sự nhớ nhung của mình, Hoa Tử Tiêu lặng lẽ mỉm cười.
Nha đầu của ta, ta chỉ nhìn nàng một cái thôi.
Ta biết nàng sẽ không quên ta, có đúng không? Đậu đỏ kia, ta luôn mang trên người.
Ngay lúc Hoa Tử Tiêu muốn xoay lưng đi, nữ tử đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sang chỗ hắn.
Hắn cảm thấy nàng đang nhìn về phía mình.
Người bên cạnh nàng hỏi: “Sao vậy?”
“Tử Tiêu, Tử Tiêu.” Nàng kích động gọi tên hắn, ném hoa đăng đi, nàng đẩy đám người ra.
Thân thể Hoa Tử Tiêu cứng ngắc, nước mắt lạnh như băng thuận theo hốc mắt chảy xuống.
Hồn phách cũng có nước mắt, nhưng chỉ là hơi nước lạnh lẽo, không nhìn thấy, không sờ thấy, chỉ có bản thân biết được mình rơi lệ mà thôi.
Rõ ràng ta không nói muốn gặp nàng, nha đầu của ta, sao nàng lại biết ta ở đây?
Nữ tử kia cứ chạy cứ chạy.
Nàng chạy đến trước mặt hắn, thở hổn hển.
Nàng đứng ngay trước mặt hắn, vươn tay là có thể chạm vào.
Môi Hoa Tử Tiêu run rẩy, hắn đưa bàn tay thon dài ra xoa hai gò má nàng.
Nhưng nàng lại không cảm giác được!
Nàng vẫn hoảng loạn gọi to: “Tử Tiêu, Tử Tiêu, ta biết huynh ở đây, huynh đâu rồi? Ra đây đi!”
“Tiểu nha đầu của ta, ta đang ở trước mặt nàng, ngay trước mặt nàng, nha đầu.” Hoa Tử Tiêu nén lệ mở lời.
Nhưng nữ tử lại không nghe thấy.
Hắn đứng ngay trước mặt nhưng nàng lại nhìn không thấy.
Đây là có phải là khoảng cách xa nhất giữa đôi ta?
Ta đang ở ngay trước mặt nhưng nàng lại không nhìn thấy.
Ta đang ở ngay trước mặt nhưng nàng lại không nghe thấy những lời nhớ thương của ta.
Ta đang ở ngay trước mặt nàng nhưng chúng ta lại âm dương cách biệt.
Nàng nhìn không thấy, không thể chạm tới ta, không thể cảm nhận ta nhưng nàng vẫn cố gắng tìm kiếm.
Ta có thể nhìn thấy nàng, có thể chạm vào nàng, có thể cảm nhận nàng nhưng ta không có cảm giác.
“Tử Tiêu, ta rất nhớ huynh, ta ngửi được hương hoa quế, ta biết huynh ở đây, huynh có thể ra gặp ta được không?” Nàng khóc, nước mắt như trân châu rơi xuống, hắn muốn đi nhưng nước mắt như thấm vào tận tim.
Không có cảm giác nhưng lại có cảm thấy sự nóng bỏng không thể nhạt phai.
“Nha đầu của ta…ta…”
Ta rất nhớ nàng.
Ta rất muốn nói ra, dù nàng không nghe thấy.
Nhưng không được! Nếu ta nói ra, ngay cả quyền chờ đợi nàng cũng bị cướp đoạt.
Âm thầm cắn môi, Hoa Tử Tiêu chỉ có thể cùng nàng rơi lệ.
Ngay lúc cơ thể nàng xuyên qua người hắn, Hoa Tử Tiêu không thể chịu được nữa.
Ngồi xuống, trong lòng một lần lại một lần kêu đến tê tâm liệt phế: Ta muốn gặp nàng! Ta muốn gặp nàng! Ta nhớ nàng! Nhớ nàng! Nha đầu của ta! Ta rất nhớ nàng.
Gió cát thổi qua, nữ tử kia cuối cùng cũng không gặp được người nàng muốn, yên lặng rời đi.
Hoa Tử Tiêu nhấc đèn lên, đi theo nàng.
Ngồi bên giường nàng, chờ nàng đi vào giấc ngủ.
Hắn lẳng lặng chờ đến khi trời gần sáng, đèn trên tay cũng tắt.
Cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt của nữ tử và hàng mi vẫn còn vương lệ.
Dịu dàng nói lời từ biệt nàng: “Tiểu nha đầu của lòng ta, đậu đỏ này để lại chỗ nàng, ba năm sau ta sẽ lấy lại hết. Nha đầu, ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi, sẽ không sốt ruột. Nàng có thể nhớ ta nhưng không cần quá nhớ ta đâu. Dù sao ta cũng hi vọng nàng có thể sống thật vui vẻ. Còn nữa, ta còn một lời, nàng phải nghe cho rõ…Dù ta không ở bên cạnh nàng, ta vẫn sẽ cùng nàng vượt qua ba ngàn sầu lo, cùng nàng vượt qua những đêm khó ngủ, ta ở ngay đây, cùng nàng cộng chẩm, một lòng tương tư.”
Thả đậu đỏ xuống, đèn tắt, Hoa Tử Tiêu mỉm cười biến mất trong nắng sớm.
Tiểu nha đầu ta yêu, ta mỉm cười rời đi, không buồn không đau nên nàng đừng lo.
Tiểu nha đầu của lòng ta, nàng không biết ta đã tới? Ha ha, ta đã làm một ký hiệu xấu xa, vậy nàng sẽ phải nghĩ về ta suốt mấy nhày rồi.
Còn nữa, nha đầu của lòng ta, sau này khi trở về cầu Nại Hà, ta muốn nói một ngàn lần ta muốn gặp nàng.
Vì đó là câu mà đêm nay ta muốn nói với nàng nhất nhưng lại không thể nói.
Hoa Tử Tiêu- cùng nàng cộng chẩm, một lòng tương tư.
Trước cầu Nại Hà luôn có đầy hồn phách.
Những người đó cô đơn, tịch mịch nhưng luôn ôm hy vọng.
Đó là những “tam niên đồ”.
Bọn họ đang chờ, mong rằng ở tiền trạm bên cầu Nại Hà ba năm sẽ có thể gặp lại người mình yêu ở kiếp sau.
Mạnh Bà đưa canh cho từng người đi qua cầu, nghiêng đầu nhìn một bóng người đang từ bên kia cầu bước tới.
Thở dài một tiếng, Mạnh Bà chẳng nói câu nào. Chỉ là bà cảm thấy thật đáng tiếc, lại có hồn phách bị lừa vào luân hồi.
Hằng năm đến quỷ tiết ở dương gian, hồn phách ở tiền trạm bên cầu Nại Hà sẽ bị người của Địa Phủ lừa gạt tới nhân gian để hoàn thành ước nguyện được gặp người mình muốn gặp.
Hơn nữa, nếu muốn người đó cũng có thể ôn lại chuyện cũ với họ.
Gặp lại người dương ở âm phủ được gọi là Trọng Dương Hội. Người đã trải qua Trọng Dương Hội sẽ bị buộc phải luân hồi.
Liếc nhìn hồn phách của Hoa Tử Tiêu, Mạnh Bà khẽ cười.
Nghe người ở Địa Phủ nói, dường như hồn phách này là một kẻ vô cùng si tình. Không biết khi trở về dương gian có thể gặp được người kia hay không?
Người Địa Phủ đã tới, họ cười lễ phép với Mạnh Bà, sau đó những hồn phách đó biến mất.
Khi Hoa Tử Tiêu có lại ý thức, tất cả mọi thứ xung quanh đều thay đổi. Không biết tiền trạm đâu rồi nhưng có thể xác định đây là nhân gian.
Trong lòng kích động đến khó hiểu.
Mình trở về dương gian rồi? Nói cách khác mình có thể gặp lại nàng?
Đột nhiên có một tiểu quan của Địa Phủ cầm lồng đèn trắng xuất hiện trước mặt hắn, đưa đèn lồng trên tay cho hắn, mặt không đổi sắc nói: “Bây giờ ngươi có thể tự do hoạt động trên dương thế. Đây là nơi ngươi có thể gặp lại người muốn gặp, trước khi đèn tắt, ngươi có thể đi theo người nọ, nhưng người ta không nhìn thấy ngươi. Nếu ngươi muốn ôn chuyện chỉ cần đến trước mặt người đó, nói ngươi muốn gặp họ, họ sẽ nhìn thấy ngươi. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, lúc người đó nhìn thấy ngươi, ngươi nhất định phải bước vào luân hồi.”
Tiểu quan đột nhiên cười âm lãnh: “Nghe nói ngươi là một kẻ si tình, hi vọng ngươi có thể qua được cửa ải này.”
Hoa Tử Tiêu nở nụ cười dịu dàng quen thuộc, nói: “Đa tạ.”
Nhận lấy đèn lồng trắng, tiểu quan bên cạnh biến mất, Hoa Tử Tiêu tìm bóng dáng kia khắp nơi.
Đột nhiên, hắn thấy bên bờ sông có một nử tử.
Nàng mặc hồng y, tóc tết bên sườn, trên tay cầm một cái hoa đăng.
Nàng nghiêng đầu, cười tươi như đóa hoa rực rỡ nhất.
Nha đầu của hắn đang thả hoa đăng bên bờ sông.
Đúng nha, nàng thích nhất là lễ hội.
Hình như nàng hơi gầy, không ăn uống đầy đủ sao? Nhưng nàng vẫn rất đẹp.
Nha đầu của hắn vẫn luôn xinh đẹp.
Tử Tiêu muốn vươn tay chạm vào nàng nhưng lại phát hiện mình đang đứng bên kia sông.
Lắc đầu, Hoa Tử Tiêu cười chính mình.
Do quá nhớ nàng nên mình mới trở nên ngu ngốc như vậy.
Hoa Tử Tiêu định bước tới thì thấy bên cạnh nàng đột nhiên có rất nhiều người.
Hắn nhất thời giật mình.
Sợ thật, hắn sợ, sợ mình không nhịn được mà nói ra câu: Ta muốn gặp nàng.
Xung quanh càng ồn càng cảm thấy như nàng đã quên mất mình, càng cảm thấy muốn gặp. Nhưng nếu làm vậy, có lẽ kiếp sau hắn không thể gặp lại nha đầu nữa.
Đứng bên bờ sông nhìn ra xa, khắc chế sự nhớ nhung của mình, Hoa Tử Tiêu lặng lẽ mỉm cười.
Nha đầu của ta, ta chỉ nhìn nàng một cái thôi.
Ta biết nàng sẽ không quên ta, có đúng không? Đậu đỏ kia, ta luôn mang trên người.
Ngay lúc Hoa Tử Tiêu muốn xoay lưng đi, nữ tử đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sang chỗ hắn.
Hắn cảm thấy nàng đang nhìn về phía mình.
Người bên cạnh nàng hỏi: “Sao vậy?”
“Tử Tiêu, Tử Tiêu.” Nàng kích động gọi tên hắn, ném hoa đăng đi, nàng đẩy đám người ra.
Thân thể Hoa Tử Tiêu cứng ngắc, nước mắt lạnh như băng thuận theo hốc mắt chảy xuống.
Hồn phách cũng có nước mắt, nhưng chỉ là hơi nước lạnh lẽo, không nhìn thấy, không sờ thấy, chỉ có bản thân biết được mình rơi lệ mà thôi.
Rõ ràng ta không nói muốn gặp nàng, nha đầu của ta, sao nàng lại biết ta ở đây?
Nữ tử kia cứ chạy cứ chạy.
Nàng chạy đến trước mặt hắn, thở hổn hển.
Nàng đứng ngay trước mặt hắn, vươn tay là có thể chạm vào.
Môi Hoa Tử Tiêu run rẩy, hắn đưa bàn tay thon dài ra xoa hai gò má nàng.
Nhưng nàng lại không cảm giác được!
Nàng vẫn hoảng loạn gọi to: “Tử Tiêu, Tử Tiêu, ta biết huynh ở đây, huynh đâu rồi? Ra đây đi!”
“Tiểu nha đầu của ta, ta đang ở trước mặt nàng, ngay trước mặt nàng, nha đầu.” Hoa Tử Tiêu nén lệ mở lời.
Nhưng nữ tử lại không nghe thấy.
Hắn đứng ngay trước mặt nhưng nàng lại nhìn không thấy.
Đây là có phải là khoảng cách xa nhất giữa đôi ta?
Ta đang ở ngay trước mặt nhưng nàng lại không nhìn thấy.
Ta đang ở ngay trước mặt nhưng nàng lại không nghe thấy những lời nhớ thương của ta.
Ta đang ở ngay trước mặt nàng nhưng chúng ta lại âm dương cách biệt.
Nàng nhìn không thấy, không thể chạm tới ta, không thể cảm nhận ta nhưng nàng vẫn cố gắng tìm kiếm.
Ta có thể nhìn thấy nàng, có thể chạm vào nàng, có thể cảm nhận nàng nhưng ta không có cảm giác.
“Tử Tiêu, ta rất nhớ huynh, ta ngửi được hương hoa quế, ta biết huynh ở đây, huynh có thể ra gặp ta được không?” Nàng khóc, nước mắt như trân châu rơi xuống, hắn muốn đi nhưng nước mắt như thấm vào tận tim.
Không có cảm giác nhưng lại có cảm thấy sự nóng bỏng không thể nhạt phai.
“Nha đầu của ta…ta…”
Ta rất nhớ nàng.
Ta rất muốn nói ra, dù nàng không nghe thấy.
Nhưng không được! Nếu ta nói ra, ngay cả quyền chờ đợi nàng cũng bị cướp đoạt.
Âm thầm cắn môi, Hoa Tử Tiêu chỉ có thể cùng nàng rơi lệ.
Ngay lúc cơ thể nàng xuyên qua người hắn, Hoa Tử Tiêu không thể chịu được nữa.
Ngồi xuống, trong lòng một lần lại một lần kêu đến tê tâm liệt phế: Ta muốn gặp nàng! Ta muốn gặp nàng! Ta nhớ nàng! Nhớ nàng! Nha đầu của ta! Ta rất nhớ nàng.
Gió cát thổi qua, nữ tử kia cuối cùng cũng không gặp được người nàng muốn, yên lặng rời đi.
Hoa Tử Tiêu nhấc đèn lên, đi theo nàng.
Ngồi bên giường nàng, chờ nàng đi vào giấc ngủ.
Hắn lẳng lặng chờ đến khi trời gần sáng, đèn trên tay cũng tắt.
Cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt của nữ tử và hàng mi vẫn còn vương lệ.
Dịu dàng nói lời từ biệt nàng: “Tiểu nha đầu của lòng ta, đậu đỏ này để lại chỗ nàng, ba năm sau ta sẽ lấy lại hết. Nha đầu, ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi, sẽ không sốt ruột. Nàng có thể nhớ ta nhưng không cần quá nhớ ta đâu. Dù sao ta cũng hi vọng nàng có thể sống thật vui vẻ. Còn nữa, ta còn một lời, nàng phải nghe cho rõ…Dù ta không ở bên cạnh nàng, ta vẫn sẽ cùng nàng vượt qua ba ngàn sầu lo, cùng nàng vượt qua những đêm khó ngủ, ta ở ngay đây, cùng nàng cộng chẩm, một lòng tương tư.”
Thả đậu đỏ xuống, đèn tắt, Hoa Tử Tiêu mỉm cười biến mất trong nắng sớm.
Tiểu nha đầu ta yêu, ta mỉm cười rời đi, không buồn không đau nên nàng đừng lo.
Tiểu nha đầu của lòng ta, nàng không biết ta đã tới? Ha ha, ta đã làm một ký hiệu xấu xa, vậy nàng sẽ phải nghĩ về ta suốt mấy nhày rồi.
Còn nữa, nha đầu của lòng ta, sau này khi trở về cầu Nại Hà, ta muốn nói một ngàn lần ta muốn gặp nàng.
Vì đó là câu mà đêm nay ta muốn nói với nàng nhất nhưng lại không thể nói.