Mục lục
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ăn mứt quả không?”
“Không ăn.”
“Vậy ô mai nhé?”
“Đang đau răng, không ăn đồ chua được.”
“Vậy đi uống một chén không?”
“Ban ngày ban mặt, uống rượu gì chứ, ta đâu phải là tửu quỷ.”
Thần, thần linh ơi.
Đi trên đường cái mà không ồn ào đòi ăn cái này cái nọ, dâng tới tận miệng còn không ăn.
Mai Vũ còn không biết mình sao nữa.
Trước kia trước khi làm gì cũng đòi ăn no, không ăn no lấy đâu ra sức để làm việc.
Mỗi bữa cơm đều phải no đến mức không thể ăn thêm nữa. Mà không phải có dịp mới ăn, phải là ba bữa đều có cơm.
Rãnh rỗi đi trên đường cái cũng nhất định phải ăn cái gì đó.
Một cực phẩm thôn cô như vậy mà bây giờ lại nàng lại có thể nói là không muốn ăn, cái gì cũng không chịu ăn.
Còn nữa, về vấn đề uống rượu. Nàng có đức hạnh từ khi nào? Còn nói mình không phải là tửu quỷ? Mỗi ngày đều mang theo rượu, chỉ cần có rượu uống, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ngẩng đầu, Liễu Hành Vân muốn nhìn xem trời hôm nay có phải sắp mưa hay không, không chừng sắp đổ mưa đỏ luôn đó.
Nàng không bình thường chút nào.
Từ sau đêm ở thanh lâu về, nàng rõ ràng bắt đầu không bình thường.
Đã nhiều ngày qua, Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt đều có việc bận, mọi thứ đều rơi xuống đầu tên nhóc xui xẻo như hắn, mỗi ngày đều phải đi theo nàng.
“Hành Vân, ta chán quá, chúng ta đi đánh người đi.”
“Không được, đây không phải địa bàn của chúng ta đâu.”
Trên trán Liễu Hành Vân đổ đầy mồ hôi.
Thật là, nha đầu chết tiệt, rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì vậy?
“Hay là ngươi đi chọc ghẹo nữ nhân, sau đó ta đến đánh ngươi một trận có được không?” Mai Vũ túm lấy một cọng rơm, giương đôi mắt cá chết nhìn hắn.
“Vậy ngươi trực tiếp đánh ta một trận luôn đi.” Liễu Hành Vân trả lời.
Làm gì vậy chứ! Bắt hắn làm những chuyện như vậy, không phải làm xấu mặt hắn sao? Hơn nữa, hắn đùa giỡn nữ nhân là chuyện nhỏ, hắn sợ sau khi những nữ nhân kia bị đùa bỡn lập tức nhào lên thì đó là chuyện lớn nha.
“Ta mặc kệ, hôm nay ngươi phải làm cho ta vui.” Mai Vũ trừng mắt, nói.
Liễu Hành Vân đã hiểu, tính thích đùa của nha đầu này thật khó hầu hạ.
Thật là, buồn chết đi được!
Gần đây Mai Vũ thật sự rất buồn.
Tại sao buồn à? Đương nhiên là vì cái tên quái vật tóc trắng kia rồi!
Chết tiệt, tên nhóc kia, làm hại tinh thần nàng cứ không yên.
Nàng luôn muốn tìm hắn để nói lời xin lỗi. Nhưng người này cứ như đã hoàn toàn biến mất. Tìm đâu cũng không thấy, trong lòng nàng lại dâng lên dự cảm xấu, cảm giác bồi hồi làm nàng không làm được gì cả.
Liễu Hành Vân đang lo phải đối phó với Mai Vũ như thế nào.
Đột nhiên bên kia có tiếng người nhốn nháo.
“Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
Không biết ai đã lớn tiếng ho tô, một đám người lao nhanh về phía nơi đó.
Mai Vũ duỗi cổ nhìn, hỏi: “Chuyện gì vậy? Nhiều người vây xem ghê.”
Liễu Hành Vân nhìn xuống, nói: “Chắc là bố cáo trong thành. Nơi này tuy là một thành thị tự do, không thuộc triều đình nhưng vẫn có những bố cáo quan trọng của Thành chủ cho binh lính tuần tra thành đi phát.”
Mai Vũ chớp chớp mắt, Liễu Hành Vân cho rằng nàng thấy hứng thú nên muốn qua xem một phen. Nào ngờ Mai Vũ chỉ à một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
“Không qua xem thử à?” Liễu Hành Vân đuổi theo hỏi.
Mai Vũ lắc đầu, thở dài: “Không có hứng thú.”
A a a a! Bách Bất Duy, tên chết tiệt nhà ngươi, rốt cuộc ngươi đang ở đâu? Ngươi như vậy hại tỷ tỷ đây không làm được gì hết! Tên nhóc chết bầm!
“Bức họa thật phong nhã!”
“Nhưng lại dám công kích nhân vật trọng yếu trong Phủ Thành chủ, thật đáng giận!”
“Đúng vậy, quái vật. Bố


q4---chuong-39-1533701062.1612.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK