Mưa vừa dứt, hương vị bùn đất tươi mát như rót vào phổi, Mai Vũ thích những buổi tối như thế này.
“Vãn Vũ, ngài gọi tại hạ ra ngoài có chuyện gì sao?” Tử Hoa nghiêng đầu, hỏi người có thân thể nhỏ xinh bên cạnh.
Mai Vũ bị hỏi thì cảm thấy khó xử, không biết nên trả lời như thế nào.
Có chuyện gì à? Đương nhiên là có. Chuyện lừa ngươi ra ngoài đó.
“Ừm…cái này…thật ra cũng không có chuyện gì.” Mai Vũ gãi đầu, nói cho có lệ. Trong lòng lại đang cố gắng tìm ra lý do.
Nếu không? Chẳng lẽ nói trắng ra?
Huhu~ người ta sẽ nghĩ nàng biến thái cho coi.
Mặc kệ, dù biến thái hay không, miễn không ảnh hưởng đến kế hoạch là được.
Cúi đầu nhìn dáng vẻ quẫn bách của nàng, khóe môi Tử Hoa thoáng hiện nụ cười, khẽ nói: “Sau cơn mưa lại ra ngoài tản bộ cũng không tệ.”
Mai Vũ mở to đôi mắt sáng long lanh, nói: “Đúng nha, tản bộ, không ai tản bộ với ta nên ta muốn kéo Tử Hoa ra đây.”
Trong lòng Mai Vũ không ngừng nghĩ: Người tốt, người tốt là đây!
Nở nụ cười, đột nhiên Tử Hoa kéo tay Mai Vũ, nói với nàng: “Nắm lấy tay ta, ta mang ngài đến một nơi. Nhưng mới vừa tạnh mưa nên có thể hơi trơn.”
Lòng bàn tay đột nhiên có nhiệt độ truyền đến làm cho Mai Vũ ngẩn ngơ trong giây lát.
Bàn tay xinh đẹp, hữu lực, khô ráo và ấm áp.
Trong một khoảnh khắc, nàng thấy trong ký ức của mình cũng tồn tại một bàn tay như vậy.
Tại sao? Tại sao lại có ảo giác này?
Không khí ngập tràn mùi nguy hiểm như đang muốn nói với nàng: Rất nguy hiểm, mau buông ra, mau buông ra.
Nhưng trái tim nàng lại không chịu khống chế mà rơi vào tay giặc.
Thật ấm áp, tựa như cảm giác ấm áp mà nàng vẫn luôn khao khát, làm cho nàng muốn nắm lấy bàn tay đó lâu thêm chút nữa.
Chỉ một chút thôi, cho nàng cảm thụ hơi ấm này thêm một lúc nữa thôi.
Dù cho đây có là ảo giác, dù cho ký ức đó căn bản chưa hề tồn tại…
“Đến rồi.”
Lúc Mai Vũ còn đang trong trạng thái hỗn loạn, Tử Hoa đã lên tiếng cắt đứt mọi suy nghĩ của nàng.
Cảm giác trống rỗng nơi bàn tay làm Mai Vũ lưu luyến, tiếc nuối.
Nàng rất muốn nắm bàn tay ấm áp kia lâu thêm chút nữa.
Lắc đầu, Mai Vũ cố gắng thoát ra khỏi trạng thái hỗn loạn kia.
Nàng ngẩng đầu liền thấy trên ao sen có treo từng dãy từng dãy đèn lồng như một chiếc cầu tơ hồng bắc ngang ao nhỏ, chuỗi chuỗi đèn lồng soi sáng cả một góc trời.
“Đẹp quá.” Mai Vũ trầm trồ tán thưởng.
Đèn lồng màu đỏ thật là đẹp. Cúi đầu, đột nhiên nàng cảm thấy tiếc vì y phục mình đang mặc.
Nếu đêm nay nàng mặc đồ đỏ nhất định sẽ đẹp hơn. Chỉ tiếc, nàng lại mặc đồ trắng.
“Ngài đang nghĩ nếu mặc đồ đỏ thì tốt rồi đúng không?” Tử Hoa hỏi.
Mai Vũ bị nhìn thấu tâm sự, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ cảm thấy nếu mặc màu đỏ sẽ hợp với đêm như thế này hơn.”
Mỉm cười, Tử Hoa kéo Mai vũ bước trên hành lang dài dẫn đến đình nghỉ mát.
Lúc bước vào đình, Mai Vũ phát hiện y phục trên người mình biến thành màu đỏ.
Ngẩng đầu, Mai Vũ nhìn đèn