Tại sao lại không để ý đến ta? Tại sao nói không để ý đến ta nữa thì lập tức bỏ mặc ta.
Ta sẽ khó chịu, nàng có biết không?
Ánh hoàng hôn buông xuống, chiếu lên gương mặt hắn, Mai Vũ không còn tìm thấy vẻ vân đạm phong khinh trước kia nữa.
Trái tim nàng rung động mạnh mẽ.
Đây không phải là vẻ mặt vốn có của hắn.
Hắn lúc nào cũng phiêu diêu như gió, vì sao bây giờ lại hoảng loạn như vậy?
Hắn đang run rẩy, nhưng vì sao?
“Ta đang làm cái gì à, Vãn Phong không biết sao? Ngươi chỉ biết ta là một kẻ tùy hứng, ích kỷ. Chỉ biết ta để Liễu Hành Vân đi làm chuyện như vậy. Ngươi biết nguyên nhân không? Ngươi chỉ biết đến sự tùy hứng và ích kỷ của ta, nhưng những phần khác thì sao? Tạ Vãn Phong, ngươi hiểu ta được bao nhiêu? Chừng nào ngươi hiểu hết được ta hãy nói ra những lời này!” Mai Vũ giãy dụa, lớn tiếng chất vấn.
Tạ Vãn Phong, ngươi là người dẫn ta vào chốn giang hồ.
Ngươi là người đầu tiên mỉm cười và vươn tay ra với ta.
Vậy tại sao ngươi lại không hiểu ta? Không hiểu cho ta?
Ta mong chờ sự an ủi từ ngươi, nhưng mà ngươi đã nói những gì?
Trái tim Tạ Vãn Phong như tan nát, không, có lẽ nó đã sớm vỡ vụn rồi.
Đêm đó, khi nàng dựa vào vai người khác, được người khác an ủi những tổn thương do hắn gây ra, trái tim của hắn đã vỡ tan rồi. Bờ sông kia như một vách ngăn, cách ly hắn. Một đêm, hắn đứng đó suốt cả đêm, cuối cùng trong cái rét giá lạnh hắn đành thừa nhận. Chính hắn đã tổn thương nàng, lại không thể an ủi nàng.
Hắn bệnh, cơ thể nóng như bị hỏa thiêu. Nhưng hắn không muốn uống thuốc, cũng không muốn nghỉ ngơi, hắn chỉ muốn nói ra tình cảm thật sự của mình đối với nàng.
Mai Vũ, ta nghĩ nàng bây giờ không cách nào tiếp nhận tình cảm của ta, ta có thể chờ. Nhưng ta không thể không nói ra, nếu ta còn không nói, ta sợ nàng sẽ rời khỏi ta, không còn bên ta nữa mà đến bên người khác.
Ta không để ý việc những người khác cũng yêu nàng như ta, thứ ta để ý là nàng không cho ta quyền lợi được yêu và bảo vệ nàng.
Tạ Vãn Phong, một Tạ Vãn Phong luôn cao cao tại thượng lại yêu đến hèn mọn như vậy, nàng có biết không?
“Mai Vũ, ta yêu nàng.”
Gió mang hương hoa đến, làm loạn mái tóc nàng. Giọng nói của hắn thật dịu dàng, dễ nghe.
Hắn đang nói gì vậy?
Tạ Vãn Phong nhìn thẳng vào mắt nàng, gằn từng chữ: “Ta lặp lại lần nữa, ta yêu nàng, không phải là thích, mà là yêu!”
Yêu- là một câu mà khi nói ra, hắn biết cũng sẽ chẳng có gì thay đổi, nhưng không nói ra thì lại sợ hãi vô bờ.
Dù nàng nghe thấy, cũng sẽ không được đáp lại, một tình yêu không đươc đáp lại.
Nàng hiểu không?
Mai Vũ, nàng làm sao biết được chứ? Vì ta vẫn luôn sợ hãi, sợ chỉ còn mình ta mà thôi.
Trái tim Mai Vũ run lên, nàng run rẩy, lắc đầu phủ nhận: “Không, đồ lừa gạt.”
Không, ngươi không hề thích ta, ngươi không thể bao dung cho khuyết điểm của ta. Khi ta tùy hứng, ta ích kỷ, ngươi sẽ hung dữ nói ta bị điên.
Ta là kẻ điên, vẫn luôn là thế.
Không phải ngươi biết điều đó ư? Sao lại có thể nói như vậy?
Ta là người điên nên mới theo ngươi vào giang hồ. Ta là kẻ điên nên đến tận bây giờ vẫn luôn ở bên cạnh các ngươi!
“Ta không lừa nàng! Ta nói những lời tổn thương nàng vì ta không có cách nào thấu hiểu được nàng! Bên cạnh ta, nàng như sắp biến mất vậy. Nếu ta không nhìn chằm chằm, ta sẽ lạc mất nàng. Ta cũng khong hiểu vì sao ta lại nói nàng như vậy, ta cũng không biết vì sao ta lại quý trọng nàng như vậy. Ta cũng không biết rốt cuộc ta bị sao nữa. Bởi vì ta quá thích nàng nên khi nghe được những lời kia, ta không còn phân biệt nổi phương hướng nữa rồi.” Tạ Vãn Phong thống khổ nắm chặt tay nàng, nói ra hết.
Trái tim của Mai Vũ, lại nhói đau.
Vãn