Mục lục
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại hán nổi giận, tên nhóc ranh này muốn chết à! Hắn vừa định rống lên, lại bị hai tên thủ vệ cản lại, nói: “Đây là khách quý của quý phủ, không được làm càn.”
Đại hán nghe thế thì nhất thời nghẹn họng, không cam lòng nhìn Mai Vũ vài lần, tính lôi Thiên Hòa đi.
Nếu không phải vì muốn bảo vệ hình tượng anh hùng, Mai Vũ rất muốn trợn to mắt, nhổ nước bọt vào mặt hai tên hộ vệ đáng chết.
Mẹ nó, có liên quan gì đến ngươi à? Có liên quan đến ngươi không!?
Chỉ bằng câu nói dâm đãng khốn kiếp của ngươi cũng đủ để bổn cô nương xông lên cho ngươi mười tám chưởng rồi. Bổn cô nương rất vị tha, xin ngươi đừng tự rước thêm phiền phức vào người có được không?
Mai Vũ cười sáng lạn, quay đầu nói với hai tên thủ vệ kia: “Chó ngoan không sủa bậy. Bổn thiếu gia cần các ngươi ra mặt sao? Câm miệng cho ta.”
Hai thủ vệ kia tức giận trong lòng nhưng cũng biết rằng mình không thể chống lại địa vị của người ta nên đàng phải cúi đầu, một câu cũng không nói.
Đôi mắt Thiên Hòa lóe sáng.
A, nữ nhân này cũng có một ưu điểm nha, ít nhất nàng ta có cái miệng ghê gớm thật.
Mai Vũ lại nói với đám đại hán: “Ê, hôm nay bổn thiếu gia muốn đánh người, các ngươi đứng yên, đừng nhúc nhích để cho ta đánh đi. Hay là giết luôn nhỉ? A, ta muốn nhắc các ngươi, bổn thiếu gia có không ít thủ hạ, giết người cũng không cần chịu trách nhiệm.”
“Nhìn ngươi da thịt mịn màng, ta vốn không muốn ra tay độc ác, bọn ta cũng không phải hạng dễ trêu. Nếu ngươi đã nói thế, bọn ta sẽ không khách khí, sinh tử do trời định đi.”
Mấy tên đại hán nghe nàng nói thế thì tức giận gào lên mấy câu rồi cầm gậy gỗ xông tới.
Mai Vũ lập tức vui vẻ.
Ha ha, mấy ngày nay bổn cô nương trữ cả bụng nộ khí.
Các ngươi tự đưa tới cửa cho ta hạ hỏa, bổn cô nương không khách khí đâu.
Mai Vũ tự nhủ rồi chuyển tiêu trong tay, làm một động tác xoay người thật đẹp, nhanh chóng đánh về phía đại hán đầu tiên xông tới.
Thiên Hòa đứng một bên xem, có hơi thất thần. Thì ra nữ nhân này võ công cũng không tệ.
Mai Vũ nghịch ngợm xoay xoay thanh tiêu trong tay, tát cho đại hán kia một cái, nói: “Cái tát thứ nhất, đánh ngươi cái tội ăn hiếp con nít.”
Lại xoay người một cái, kéo tên đại hán đang choáng váng kia về phía mình, dùng tiêu tát thêm một cái, nói: “Cái tát thứ hai, đánh ngươi cái tội lương tâm chó tha.”
Đại hán bị đánh đến nỗi khóe miệng trào máu, Mai Vũ liếc thấy một tên đại hán khác đánh tới, cho thêm một tiêu lên đầu tên đại hán, nói: “Cái thứ ba, đánh cho ngươi tỉnh ra.”
Sau đó, quăng tên này vào người tên đại hán đang vọt tới.
Đại hán kia đỡ người, lúc này Mai Vũ lại lấn lên, vừa nhào tới đã “Chát” “Bốp” “Chát” cho hắn ba cái bạt tay.
Trong miệng nàng còn lầm bầm niệm thần chú.
“Một, hai, ba. Ta thay mặt Bồ Tát đánh ngươi ba cái tội tham, sân, si.”
Đánh xong, Mai Vũ phi tới ba bước, đến gần chỗ Thiên Hòa và tên đại hán cuối cùng đang đứng, cười nói: “Ngươi cũng muốn bị đánh sao?”
Gương mặt đại hán kia ngẩn ngơ, sợ đến mức vội vàng buông Thiên Hòa ra, cà lăm nói: “Không, không muốn.”
“Được được, bổn thiếu gia cũng không làm khó dễ ngươi. Giờ ngọ ngày mai tới đây lấy năm trăm lượng bạc, đứa nhỏ này ta mua.” Nói xong, Mai Vũ vung tay đuổi người, ba tên đại hán sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.
Mai Vũ đắc ý, không ngừng cười thầm.
Lần này bổn cô nương làm anh hùng thật là hoàn mỹ.
Lúc trước mang theo tiểu tử Nguyệt Lưu sao lại không nghĩ tới chuyện làm anh hùng chứ?
Cảm giác làm anh hùng so với lưu manh rõ là tốt hơn nha.
Ngồi xổm xuống, Mai Vũ cẩn thận nhìn đứa bé kia.
Chà chà, tuy ăn mặc xấu xí nhưng là một tiểu mỹ nhân đó. Đứa bé này lớn lên không biết sẽ đẹp như thế nào đây. Nói không chừng lại là Tạ Vãn Phong hoặc Bách Bất Duy thứ hai. Không, biết đâu còn hơn hai người kia nữa.
Mai Vũ mỉm cười, hỏi nó: “Nhóc tên gì?”
Thiên Hòa vô cùng ngoan ngoãn nói: “Thiên Hòa, đệ tên là Thiên Hòa.”
Mai Vũ cúi đầu nghĩ


q5---chuong-4-1536117722.8956.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK