Thậm chí có thể nói, hắn cố ý để nàng đi.
Nhắm mắt lại, Vân Khinh tái nhợt đôi môi hỏi Nhược Ly: “Lúc nàng đi, thân thể ổn không?”
Nhược Ly cắn môi gật đầu: “Dạ, xin lâu chủ yên tâm, nàng rất khỏe mạnh. Hơn nữa, trước khi đi, nàng đến xem qua ngài.”
Vân Khinh khẽ cười, nắm bàn tay trống không.
Hắn biết, biết nàng đã tới.
Không có biện pháp tốt hơn.
Như vậy mới tốt.
Chỉ có để nàng đi, nàng mới có thể vui vẻ như thường ngày.
Quá nặng nề sao?
Đúng vậy, tình yêu của hắn dành cho nàng, chính là nặng nề. Nặng nề đến mức nàng hoàn toàn gánh vác không nổi.
Vân Khinh nghĩ, là một Mai Vũ hoàn chỉnh, là một Mai Vũ biết nói biết cười, mà không phải một Mai Vũ nằm ở nơi đó không nhúc nhích.
“Nhược Ly, ta không có ý định về Vô Vân lâu. Nơi đó tạm thời giao cho ngươi quản lý.” Vân Khinh hé môi, nói.
Nhược Ly kinh ngạc há to mồm, lập tức quỳ xuống: “Lâu chủ, việc này không thể được.”
Vân Khinh nhìn trần nhà, thất thần nỉ non: “Ngươi biết không? Ta vẫn luôn thích nàng, nhưng vẫn luôn phủ nhận. Luôn tổn thương nàng, cũng tổn thương tới mình. Ta cuối cùng cho rằng, chỉ cần giết nàng, Vân Khinh chính là sát thủ đệ nhất giang hồ rồi. Nhưng trong nháy mắt nàng ngã trong ngực ta, ta rốt cuộc biết cái gì nặng cái gì nhẹ rồi. Ta thích cái cảm giác cao cao tại thượng đó. Nha đầu kia sẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn ta. Nhưng ta lại muốn giết nàng. Như vậy, cho dù ta lấy được địa vị chí cao vô thượng đó, lại cho ai nhìn đây? Ta quan tâm nàng, hơn những địa vị phù vân kia. Ta. . . . . . Rốt cuộc dùng phương thức không cách nào cứu vãn được, nghiệm chứng sự thật này.”
Trong trí nhớ, năm ấy, hắn muốn rời khỏi Sơn Trang thì cũng muốn mang theo nàng.
Hắn nói muốn mang nàng tới giang hồ, để cho nàng nhìn xem bản thân phong quang vô hạn.
Nếu như khi đó, hắn không cố chấp mà nói muốn cho nàng nhìn mình phong quang, sau đó tự tay giết nàng.
Mà nói cho nàng biết, hắn không nỡ cùng nàng tách ra.
Như vậy, hết thảy, có phải cũng sẽ khác hay không.
Nếu như, hắn hứa hẹn chân trời góc bể, một đời một thế, đều là thật. Như vậy, kết cục có thể không giống nhau không.
Nhưng trên đời này, không có nếu như, cũng không có có lẽ.
Cho nên, Mai Vũ, ta mất đi ngươi rồi, đúng không?
Chỉ nghe được tiếng ve kêu, Vân Khinh biết, hắn không tìm được đáp án.
Trả lời hắn, chỉ có từng dấu vết nhìn thấy mà ghê trên cánh tay, đau đớn như vết bỏng. Nếu như có thể, không làm cho vết thương này khép lại, cứ đau như vậy thôi.
Như vậy, giống như nàng vẫn còn ở bên cạnh. . . . . .
An Vương lại nổi điên.
Trong viện hoa sen, gã sai vặt buồn khổ đào rãnh.
Thật là — ông trời ơi, bà đất ơi, giày vò cái gì a!
Rãnh này hắn cũng không biết đào bới thêm bao nhiêu lần rồi.
Tâm tình của Vương gia Thiên Biến Vạn Hóa, hắn có thể hiểu.
Nhưng cũng không nền thay đổi như vậy.
Một hồi biến thái, một hồi điên rồ.
Sáng sớm lại không biết nơi nào tâm tình tốt, lập tức tựu muốn khôi phục lại hồ sen.
Bất quá, nghe nói hắn không phải là người xui xẻo nhất, xui xẻo nhất là có người bị phái đi quấn dây tơ hồng trong thư phòng.
Ai, tâm tình Vương gia, ngươi ngàn vạn đừng đoán.
Tâm tình An Thiếu Hàn đương nhiên tốt rồi.
Mặc dù hắn không tìm được vị trí của Mai Vũ, thế nhưng hắn lại hỏi thăm được, Mai Vũ còn sống.
Đây cũng chính là nói sắp bắt được được nàng trong tầm tay.
Tâm tình tốt, hắn liền đem những thứ lúc trước buồn bực thu dọn kia trở lại như cũ.
Hơn nữa, mấy ngày nay, hắn nghĩ lại, vẫn cảm thấy buông tay quá khó khăn.
Nàng là người hắn xem trọng.
Nữ nhân đầu tiên hắn hôn. Nói đến, có thể thật rất xấu hổ. Mặc dù hắn luôn có nữ nhân, cũng không nguyện ý hôn môi các nàng.
Việc kia tựa hồ đại biểu ý nào đó, giống như là tình yêu bị phủ bụi. Không thể đụng vào, nhưng lại muốn trân quý.
Cho nên, Mai Vũ là đặc biệt.
Đặc biệt đến mức, An Thiếu Hàn cũng sẽ đặc biệt đối đãi nàng.
Như vậy, tại sao hắn muốn buông tay?
Hắn muốn nàng, chính là muốn nàng.
Vui vẻ hưởng thụ phần tâm tình tốt này, bất đắc dĩ, có người hết lần này tới lần khác chính là không thức thời muốn tới quấy rầy.
“Vương gia, hôm nay ngày tốt như vậy, chúng ta đi chơi diều thôi.” Thanh Vân quận chúa không biết từ nơi nào xông ra, yếu ớt nói.
An Thiếu Hàn có chút mất hứng cau mày.
Hiện tại, hắn vô cùng không thích có người tới quấy rầy tâm tình tốt của hắn. Thanh Vân Quận chúa này, lần này, tựa hồ thay đổi rất nhiều.
Kiêu căng một chút, cũng không có loại lễ phép hợp chừng mực lúc trước. Hiện tại cả người tựa hồ đều nghĩ đến như thế nào thân cận với hắn.
Làm bộ, hắn ghét nhất nữ nhân làm bộ.
“Xin lỗi, Thanh Vân, thủ hạ ta còn có chút công việc, đợi chút đi.” An Thiếu Hàn nói xong, giả bộ cầm công văn đến xem.
“Vậy thần thiếp lui xuống trước.”
Thanh Vân Quận chúa còn muốn nói điều gì, suy nghĩ, lại nhịn xuống. Không cam lòng lui xuống.
Trở về phòng đóng kín cửa, Thanh Vân Quận chúa liền lập tức thay đổi, nộ khí trùng trùng hướng về phía nha hoàn đi theo nói: “Ngài cũng thấy được, không phải là ta không muốn vội vàng giải quyết hôn sự, là nam nhân mặt người chết kia, căn bản không muốn ta.”
Thật ra, nàng căn bản không phải Quận chúa gì cả, chẳng qua là sát thủ Đông Thần quốc, gọi là Vô Hoan. Mà nha hoàn tới cùng nàng, nguyên lai là một thiếu niên chưa đủ 15 tuổi giả gái, thân phận chân chính của hắn là Tam điện hạ Đông Thần, thái tử tương lai Đông Thần Hạo.
Đông Thần chưa bao giờ muốn kết thông gia với Tây Thự. Chỉ là muốn mượn chuyện kết thân này tiến hành đại sự.
Quốc quân đã bày ra kế hoạch tiến công từ rất lâu rồi.
Nhưng còn thiếu một người Tây Thự.
Thường có người nói, xứ Tây Thự, sinh Nhật Nguyệt Chi Tử. Nhị tử chiếu sáng, Tây Thự trọn đời bất diệt.
Nhật Nguyệt chi tử này, là nói hai người. Một người, là Vương Quân Tây Thự, Bạch Vi. Người cũng như tên, cơ trí tỉnh táo. Có được khí độ thiên hạ. Một người khác, chính là An Vương Tây Thự, An Thiếu Hàn. Cường đại mà anh dũng. Một mình hắn, có thể ngăn cản thiên quân. Là Chiến Thần tiếng tăm lừng lẫy của Tây Thự.
Hai người kia, trừ đi một, Đông Thần liền thuận buồm xuôi gió đoạt được Tây Thự.
Đông Thần Hạo ngồi xuống, trầm tư.
Tròng mắt vừa động, Đông Thần Hạo nói với nàng: “Như vậy đi, Vô Hoan, mấy ngày nữa là ngày hắn săn thú. Ngươi đi theo đi, ta sẽ an bài ám sát.”
Vô Hoan kinh ngạc há to miệng, nói: “Chủ tử, ngài không phải thật sự muốn giết hắn chứ.”
Coi như muốn giết hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đông Thần Hạo nhíu mi, quét mắt qua bộ ngực của nàng. Ở trong lòng khinh bỉ nói: quả nhiên ngực lớn nhưng không có đầu óc.
“Không phải muốn giết hắn, là muốn ngươi đi cứu hắn. Nhớ, không cần cho hắn cơ hội ra tay. Nếu hắn vừa ra tay, ngươi tuyệt đối không có cơ hội cứu hắn.”
Vô Hoan gật đầu một cái, đồng ý.
Đông Thần Hạo nghe nàng đáp ứng, mới xoay người đi ra khỏi phòng.
Đi tới Giang Nam, thật còn chưa hảo hảo chơi một chút, chờ ngày kia hắn đi săn thú, nhất định phải đi ra ngoài hảo hảo vui đùa một chút. Sau khi quyết định, Đông Thần Hạo liền đi an bài.
Mà An vương phủ, hoặc nên nói là Tây Thự quốc, sắp nghênh đón một đợt sóng không nhỏ.
“Ai. Ngươi nói ba người chúng ta tổ chức một đội như thế nào.” Cưỡi ngựa nhàn nhã dưới hoàng hôn, Mai Vũ ngậm cỏ, đột nhiên đề nghị.
Mục Vô Ca cùng Hoa Tử Nguyệt liếc nhìn nhau, không hiểu nhìn nàng.
Nha đầu này, lại muốn làm cái gì.
Mai Vũ lắc đầu, tỏ vẻ tỉnh ngộ cùng khi dễ hai bọn họ.
“Các ngươi nghĩ xem, ta là người mới, vừa xuất đạo nhất định sẽ bị khi dễ, binh tôm tướng cá cũng sẽ tìm tới cửa. Nhưng nếu ba chúng ta chung một đội, cao thủ cũng phải suy nghĩ xem có thể tới dây dưa hay không.” Mai Vũ dùng mười phần khẩu khí chuyện đương nhiên nói.
Được rồi, được rồi, nàng thừa nhận, nàng có chút sợ, cũng có chút muốn sớm nổi danh một chút.
Ai, cái này không trách nàng được. Ai không muốn nổi danh chứ.
Nàng là dựa vào danh tiếng kiếm tiền. Nếu không có tên tuổi, người nào mời nàng.
Hoa Tử Nguyệt suy nghĩ, gật đầu: “Được, cũng không phải là không thể được.”
Mai Vũ vui sướng gọi: “Đúng không, đúng không. Như vậy chúng ta mau đặt tên thôi.”
Mục Vô Ca suy tư, nghiêm túc nói: “Liền kêu Ngân Nguyệt Vô Thanh đi.”
. . . . . .
Ngân, là Ngân Hồ Mục Vô Ca.
Nguyệt, là Hoa Tử Nguyệt.
Khóe miệng Mai Vũ co quắp : “Tên tuổi cô nương ở nơi nào?”
Mục Vô Ca nâng mắt, kéo dài âm nói: “Ngươi ~ a. Ngươi là Vân Chu, là truyền thuyết. Đương nhiên là không cần xuất hiện. Chỉ cần vô thanh là tốt rồi.”
Mai Vũ trừng mắt nhìn hắn.
Mục Vô Ca trời đánh, ta chặt ngươi!
Mục Vô Ca cùng Hoa Tử Nguyệt cười tăng mã bộ, Mai Vũ vỗ lưng ngựa một cái, xông về khoảng cách phía trước.
Mục Vô Ca vội vàng đuổi theo, lớn tiếng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Tháng sáu gió không ngừng thổi qua, nâng lên mái tóc màu đen của Mai Vũ. Trong gió tung bay thành đường cong xinh đẹp.
Đi nơi nào đây?
Lần này, là ba người đấy.
Ha ha, vô luận nơi nào đều tốt.
Đối với nàng mà nói, có người nguyện ý làm bạn với nàng, như vậy nơi nào đều được.
Mỉm cười, Mai Vũ kêu to: “Chân trời góc biển, cùng đi chứ!”
Tịch dương không rơi trên con đường, chiếu lên ba thân ảnh, hướng về một phương xa không biết tên.
Thật ra thì, có lúc, không biết mục đích tiến bước, mới là tốt đẹp nhất.
Không phải sao.