Mai Vũ cười nhợt nhạt, lắc đầu: “Không sao, hình như ta bị nhiễm phong hàn. Chàng yên tâm đi, ta đã uống thuốc rồi, bây giờ chỉ đang đổ mồ hôi thôi.”
An Thiếu Hàn dùng khăn tay lau mồ hôi cho nàng, dịu dàng nắm tay nàng.
“Thật sự không cần tìm người đến khám sao?”
“Làm ơn đi, không cần đâu. Ta đã uống thuốc thật rồi mà. Thiếu Hàn nhà ta trở nên dài dòng từ lúc nào vậy?”
“Tiểu yêu tinh, chê ta nhiều lời rồi hả? Được rồi, kệ nàng, nghỉ ngơi cho khỏe, ta ra ngoài đây.” An Thiếu Hàn nói rồi đứng dậy định ra ngoài.
Mai Vũ đưa tay nắm chặt y phục của chàng, An Thiếu Hàn nghi hoặc quay đầu lại, Mai Vũ nói: “Ở lại với ta một lát đi, ta không ngủ được.”
An Thiếu Hàn hơi bất ngờ, không biết đột nhiên nàng bị làm sao. Chỉ là khi nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của nàng, An Thiếu Hàn đau lòng. Lắc đầu, chàng trở lại ngồi bên cạnh nàng.
“Thật là...lớn như vậy rồi mà còn hay nhõng nhẽo.”
“Ha ha, ta rất đáng yêu, làm nũng là quyền lợi của ta mà.” Mai Vũ tựa đầu lên chân chàng, nói như vậy.
Rời khỏi Đông Thần, qua vài ngày, thân thể Mai Vũ càng lúc càng không tốt.
Nàng không muốn cho bất kỳ ai biết nàng trúng độc, vì tất cả mọi thứ đều do ông trời an bài.
Cuộc đời của một người có hạnh phúc hay không đều đã được định sẵn.
Trong sinh mệnh khi cần có thì có, còn khi không có chớ cưỡng cầu.
Từ khi tách ra, nàng đã thiếu quá nhiều, ông trời muốn nàng phải trả lại rồi.
Lúc mới đầu, Mai Vũ còn có thể vờ như không sao nhưng bây giờ chỉ có thể nằm trong xe ngựa.
Trước khi nàng đi, Đông Thần Thanh Vân đã nói nàng ấy chuẩn bị cho nàng một phần đại lễ, ở ngay trong Bách Lý Phong Vân Thành.
Mai Vũ không nhịn được nhìn về phía tòa thành thị xa xa.
Nơi đó...có ký ức về họ.
Đó là trạm lữ hành cuối cùng của họ, sau đó từng người từng người một rời đi.
Cố ý để An Thiếu Hàn vén mành xe ngựa lên, dọc đường, Mai Vũ ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp, trong lòng hạnh phúc và bình yên.
Con đường cùng chàng đi chẳng được bao lâu.
Phần lớn ký ức đều ở trong Vương Phủ và Bách Lý Phong Vân Thành.
Hầu hết thười gian hai người đều quanh đi quẩn lại giữa chia cách và lỡ mất nhau.
Khó có được như bây giờ, hai người ở chung một chỗ, nắm lấy tay nhau, vừa đi vừa ngắm cảnh.
“Thiếu Hàn, sau khi trở về chàng muốn làm gì?”
“Sau khi trở về ta sẽ không làm Vương Gia nữa, ta sẽ theo nàng.”
“Ha ha, nếu ta không cần chàng thì sao?”
“Nàng dám!”
“Dừng, vừa nói đến chuyện này chàng đã cuống lên rồi.”
“Đương nhiên ta phải lo chứ, nàng trộm lấy trái tim ta rồi còn muốn chạy à? Tiểu yêu tinh.”
“Đồ ngốc, sau này nếu không có chàng, ta còn muốn làm một Vương Gia Thiên Hạ vô song thử xem.”
“Nàng mới ngốc đó. Ta không phải Vương Gia, ta chỉ là Thiếu Hàn của nàng.”
Mai Vũ nhắm mắt lại, nắng chiều xuyên qua tầng tầng lá cây, loang lổ rơi xuống mặt nàng.
Đau đớn trên người dường như không còn nữa.
Mai Vũ cảm thấy như mình sắp bay lên.
Mai Vũ thì thầm khe khẽ: “Yêu tinh à...yêu tinh sẽ bay đi, nếu không cẩn thận sẽ bay đi mất...”
“Không đâu, ta sẽ bắt nàng lại, giữ nàng thật chặt.” Bên môi là tiếng nỉ non dịu dàng, sau đó là nụ hôn thật đẹp.
Mai Vũ cảm thấy mình bây giờ thật sự rất hạnh phúc.
Nàng là yêu tinh hạnh phúc.
Nàng yêu con người, yêu Vương Gia, yêu một người tàn nhẫn mà dịu dàng, một nam yêu thiên hạ vô song.
Thiếu Hàn, chàng yêu ta như vậy, thật là may mắn.
Là người chàng yêu, ta là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.
Mà ta là yêu tinh, không chỉ biết bay, còn có thể biến thành trong suốt.
Hoàng hôn xuống, Mai Vũ và An Thiếu Hàn sóng vai ngồi trên một bãi cỏ.
Mai Vũ tựa đầu vào vai chàng, nhìn hoa nở trên núi, cười nói: “Thật đẹp.”
Thật sự rất đẹp, biển hoa nổi bật trên mặt cỏ xanh biếc, nhẹ nhàng lay động dưới ánh mặt trời. D|3n Da L3 QÍ D^n
An Thiếu Hàn nhìn nàng, hỏi: “Nàng có thích hoa này không?”
Mai Vũ gật đầu.
“Ta rất thích chúng. Rực rỡ, xinh đẹp.”
“Giống như nàng vậy.”
“Thật sao?”
“Ừ. Ở đây chờ ta, ta sẽ hái cho nàng một bó hoa to.” An Thiếu Hàn xoa đầu nàng, đứng lên.
Mai Vũ cười hạnh phúc, gật đầu.
Mặt trời chiếu lên hồng y của nàng, áo choàng tơ tằm màu xanh, cằm nhọn, đôi mắt như nước hồ xuân.
An Thiếu Hàn nhìn không chớp mắt.
Lúc nào trông nàng cũng mỹ lệ như vậy, đó là tiểu yêu tinh của chàng.
Chàng muốn dùng những đóa hoa này tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nàng.
Phi thân một cái, An Thiếu Hàn đã đáp xuống một bụi hoa xa xa, thật sự chọn những đóa hoa kiều diễm nhất cho nàng.
Mai Vũ ngồi xa xa nhìn, cười thật hạnh phúc. Sau đó đứng lên.
Tinh thần dường như đã tốt hơn, thân thể cũng không còn đau nữa, chỉ có máu chảy ra khóe miệng.
Phải chăng đây chính là “hồi quang phản chiếu” mà người ta vẫn thường hay nhắc tới?
Nếu là thật, vậy cũng tốt, ít nhất nàng cũng có thể nguyên vẹn rời đi.
Ta đã nói sẽ chờ chàng ở đây.
Ta không rời đi, thật đấy. Cơ thể của ta rời khỏi nhưng trái tim ta vĩnh viễn ở đây chờ chàng, chờ chàng hái hoa đến tặng ta.
Ánh chiều tà tràn ngập không gian, lúc An Thiếu Hàn hái xong một bó lớn rồi quay về chỗ Mai Vũ.
Nơi đó đã không còn nữ tử hồng y nữa rồi.
Hoa tươi rơi xuống đất, trước mắt An Thiếu Hàn không có nữ tử kia.
Chàng lo lắng tìm kiếm xung quanh, gọi lớn: “Mai Vũ! Mai Vũ nàng đâu rồi? Ra đây đi! Đừng dọa ta!”
Nhưng trên núi chỉ có tiếng vọng của chính chàng mà thôi.
Gió thổi bay những đóa hoa trên mặt đất, chúng bay theo gió xuống vách núi, bay xa.
An Thiếu Hàn chỉ tìm thấy ở chỗ nàng ngồi vòng tay mà chàng đã tặng nàng.
Trên vòng tay màu sắc sặc sỡ có một nửa đoạn tơ hồng.
Lòng An Thiếu Hàn dần lạnh đi, giống như ánh mặt trời kia đang từ từ chìm vào bóng tối.
Chàng biết, nữ tử kia đi rồi.
Không biết tại sao nàng lại đi rồi.
Yêu tinh à…Yêu tinh sẽ bay đi, nếu không cẩn thận sẽ bay đi mất…
Yêu tinh của chàng…bay mất rồi…
Thì ra…có nhiều lúc, mọi người có thể cùng vào sinh ra tử, cùng trải qua nhiều khó khăn nhưng lại không cách nào cùng chung sống bình yên.
Nàng vẫn còn trách ta ư?
Tiểu yêu tinh của lòng ta, nàng còn trách ta sao?
Trong Bách Lý Phong Vân Thành có một đám người đang chờ.
Đông Thần Thanh Vân ngồi trên ghế, phiền muộn nhìn mấy người đang trừng nàng đầy ai oán.
“Rốt cuộc các ngươi muốn cái gì đây?” Đông Thần Thanh Vân kêu to.
Mục Vô Ca nhíu mày: “Ý đồ vô cùng rõ ràng, muốn đánh cô!”
Dám làm bọn họ ngủ như xác chết lâu như vậy, trong lúc đó lại có nhiều chuyện xảy ra mà bọn họ không biết một chút gì cả.
Khóe miệng Đông Thần Thanh Vân giật giật.
Nàng từng gặp qua người không biết phân biệt phải trái nhưng chưa từng thấy người nào như hắn.
Nàng vì cứu họ mà hạ cả vốn gốc ra tìm đại phu giỏi nhất, dùng y thuật thượng thừa.
Là do đại phu nói nếu muốn khôi phục nhất định phải nằm trên Huyền Băng Thạch ba ngày ba đêm mới có thể hồi phục hoàn toàn.
Hơn nữa cái tên Mục Vô Ca này toàn thân đều bị tổn thương do quá lạnh, nàng phải tìm người dùng Thiên Hỏa Thạch trị liệu cho hắn, bây giờ còn dám đứng trước mặt nàng nói mát cơ đấy.
Mấy tên này thật sự cho mình là người có thân thể “Kim cương bất hoại” (*) à?
(*) Kim cương bất hoại: kim cương không thể phá hủy, mình đồng vách sắt.
“Dừng lại, nếu muốn đánh ta vậy mời các ngươi trả tiền trị liệu cho ta trước đi. Các ngươi có biết bản công chúa vô cùng nghèo khổ hay không? Khoan nói chuyện này, ít nhiều gì người ta phái đi đã kịp thời cứu các ngươi, bằng không các ngươi nghĩ mình toàn thây được chắc?”
Một câu đánh bại cả đám.
Hoa Tử Nguyệt hỏi: “Cô nương không cần về Đông Thần à?”
“Không cần, ta bây giờ là một công chúa tự do.” Đông Thần Thanh Vân bĩu môi.
Dù sao cũng có Đông Thần Hạo ở đó, nàng chẳng có việc gì để làm.
Dường như sự vui vẻ vì tái hợp đã khiến không khí náo nhiệt hơn.
Tuy trên người còn chút thương tích nhưng tất cả mọi người đều hưng trí bừng bừng trông chờ lần gặp mặt trọng đại này.
Sau khi tử biệt lại có thể gặp nhau, không biết nử tử kia sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?
Ôm tâm trạng chờ mong, tất cả moi người đợi trước cửa Bách Lý Phong Vân Thành.
Đông Thần Thanh Vân cũng mỉm cười chờ đợi.
Mai Vũ, không thiếu một ai cả.
Tạ Vãn Phong, Liễu Hành Vân, Hoa Tử Nguyệt, Vân Khinh, Bách Bất Duy, Mục Vô Ca, mọi người đều ở đây.
Ta đã nói kì tích sẽ xuất hiện.
Bây giờ ngươi nhanh đến xem kỳ tích đi.
Nhưng những người đang mong ngóng lại không biết Mai Vũ không thể nhìn thấy kỳ tích này được rồi.
“Mai Vũ, nàng sao rồi?” Nhìn Mai Vũ ngồi trên xe ngựa, An Thiếu Hàn lo lắng hỏi.
Mai Vũ cười nhợt nhạt, lắc đầu: “Không sao, hình như ta bị nhiễm phong hàn. Chàng yên tâm đi, ta đã uống thuốc rồi, bây giờ chỉ đang đổ mồ hôi thôi.”
An Thiếu Hàn dùng khăn tay lau mồ hôi cho nàng, dịu dàng nắm tay nàng.
“Thật sự không cần tìm người đến khám sao?”
“Làm ơn đi, không cần đâu. Ta đã uống thuốc thật rồi mà. Thiếu Hàn nhà ta trở nên dài dòng từ lúc nào vậy?”
“Tiểu yêu tinh, chê ta nhiều lời rồi hả? Được rồi, kệ nàng, nghỉ ngơi cho khỏe, ta ra ngoài đây.” An Thiếu Hàn nói rồi đứng dậy định ra ngoài.
Mai Vũ đưa tay nắm chặt y phục của chàng, An Thiếu Hàn nghi hoặc quay đầu lại, Mai Vũ nói: “Ở lại với ta một lát đi, ta không ngủ được.”
An Thiếu Hàn hơi bất ngờ, không biết đột nhiên nàng bị làm sao. Chỉ là khi nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của nàng, An Thiếu Hàn đau lòng. Lắc đầu, chàng trở lại ngồi bên cạnh nàng.
“Thật là...lớn như vậy rồi mà còn hay nhõng nhẽo.”
“Ha ha, ta rất đáng yêu, làm nũng là quyền lợi của ta mà.” Mai Vũ tựa đầu lên chân chàng, nói như vậy.
Rời khỏi Đông Thần, qua vài ngày, thân thể Mai Vũ càng lúc càng không tốt.
Nàng không muốn cho bất kỳ ai biết nàng trúng độc, vì tất cả mọi thứ đều do ông trời an bài.
Cuộc đời của một người có hạnh phúc hay không đều đã được định sẵn.
Trong sinh mệnh khi cần có thì có, còn khi không có chớ cưỡng cầu.
Từ khi tách ra, nàng đã thiếu quá nhiều, ông trời muốn nàng phải trả lại rồi.
Lúc mới đầu, Mai Vũ còn có thể vờ như không sao nhưng bây giờ chỉ có thể nằm trong xe ngựa.
Trước khi nàng đi, Đông Thần Thanh Vân đã nói nàng ấy chuẩn bị cho nàng một phần đại lễ, ở ngay trong Bách Lý Phong Vân Thành.
Mai Vũ không nhịn được nhìn về phía tòa thành thị xa xa.
Nơi đó...có ký ức về họ.
Đó là trạm lữ hành cuối cùng của họ, sau đó từng người từng người một rời đi.
Cố ý để An Thiếu Hàn vén mành xe ngựa lên, dọc đường, Mai Vũ ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp, trong lòng hạnh phúc và bình yên.
Con đường cùng chàng đi chẳng được bao lâu.
Phần lớn ký ức đều ở trong Vương Phủ và Bách Lý Phong Vân Thành.
Hầu hết thười gian hai người đều quanh đi quẩn lại giữa chia cách và lỡ mất nhau.
Khó có được như bây giờ, hai người ở chung một chỗ, nắm lấy tay nhau, vừa đi vừa ngắm cảnh.
“Thiếu Hàn, sau khi trở về chàng muốn làm gì?”
“Sau khi trở về ta sẽ không làm Vương Gia nữa, ta sẽ theo nàng.”
“Ha ha, nếu ta không cần chàng thì sao?”
“Nàng dám!”
“Dừng, vừa nói đến chuyện này chàng đã cuống lên rồi.”
“Đương nhiên ta phải lo chứ, nàng trộm lấy trái tim ta rồi còn muốn chạy à? Tiểu yêu tinh.”
“Đồ ngốc, sau này nếu không có chàng, ta còn muốn làm một Vương Gia Thiên Hạ vô song thử xem.”
“Nàng mới ngốc đó. Ta không phải Vương Gia, ta chỉ là Thiếu Hàn của nàng.”
Mai Vũ nhắm mắt lại, nắng chiều xuyên qua tầng tầng lá cây, loang lổ rơi xuống mặt nàng.
Đau đớn trên người dường như không còn nữa.
Mai Vũ cảm thấy như mình sắp bay lên.
Mai Vũ thì thầm khe khẽ: “Yêu tinh à...yêu tinh sẽ bay đi, nếu không cẩn thận sẽ bay đi mất...”
“Không đâu, ta sẽ bắt nàng lại, giữ nàng thật chặt.” Bên môi là tiếng nỉ non dịu dàng, sau đó là nụ hôn thật đẹp.
Mai Vũ cảm thấy mình bây giờ thật sự rất hạnh phúc.
Nàng là yêu tinh hạnh phúc.
Nàng yêu con người, yêu Vương Gia, yêu một người tàn nhẫn mà dịu dàng, một nam yêu thiên hạ vô song.
Thiếu Hàn, chàng yêu ta như vậy, thật là may mắn.
Là người chàng yêu, ta là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.
Mà ta là yêu tinh, không chỉ biết bay, còn có thể biến thành trong suốt.
Hoàng hôn xuống, Mai Vũ và An Thiếu Hàn sóng vai ngồi trên một bãi cỏ.
Mai Vũ tựa đầu vào vai chàng, nhìn hoa nở trên núi, cười nói: “Thật đẹp.”
Thật sự rất đẹp, biển hoa nổi bật trên mặt cỏ xanh biếc, nhẹ nhàng lay động dưới ánh mặt trời. D|3n Da L3 QÍ D^n
An Thiếu Hàn nhìn nàng, hỏi: “Nàng có thích hoa này không?”
Mai Vũ gật đầu.
“Ta rất thích chúng. Rực rỡ, xinh đẹp.”
“Giống như nàng vậy.”
“Thật sao?”
“Ừ. Ở đây chờ ta, ta sẽ hái cho nàng một bó hoa to.” An Thiếu Hàn xoa đầu nàng, đứng lên.
Mai Vũ cười hạnh phúc, gật đầu.
Mặt trời chiếu lên hồng y của nàng, áo choàng tơ tằm màu xanh, cằm nhọn, đôi mắt như nước hồ xuân.
An Thiếu Hàn nhìn không chớp mắt.
Lúc nào trông nàng cũng mỹ lệ như vậy, đó là tiểu yêu tinh của chàng.
Chàng muốn dùng những đóa hoa này tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nàng.
Phi thân một cái, An Thiếu Hàn đã đáp xuống một bụi hoa xa xa, thật sự chọn những đóa hoa kiều diễm nhất cho nàng.
Mai Vũ ngồi xa xa nhìn, cười thật hạnh phúc. Sau đó đứng lên.
Tinh thần dường như đã tốt hơn, thân thể cũng không còn đau nữa, chỉ có máu chảy ra khóe miệng.
Phải chăng đây chính là “hồi quang phản chiếu” mà người ta vẫn thường hay nhắc tới?
Nếu là thật, vậy cũng tốt, ít nhất nàng cũng có thể nguyên vẹn rời đi.
Ta đã nói sẽ chờ chàng ở đây.
Ta không rời đi, thật đấy. Cơ thể của ta rời khỏi nhưng trái tim ta vĩnh viễn ở đây chờ chàng, chờ chàng hái hoa đến tặng ta.
Ánh chiều tà tràn ngập không gian, lúc An Thiếu Hàn hái xong một bó lớn rồi quay về chỗ Mai Vũ.
Nơi đó đã không còn nữ tử hồng y nữa rồi.
Hoa tươi rơi xuống đất, trước mắt An Thiếu Hàn không có nữ tử kia.
Chàng lo lắng tìm kiếm xung quanh, gọi lớn: “Mai Vũ! Mai Vũ nàng đâu rồi? Ra đây đi! Đừng dọa ta!”
Nhưng trên núi chỉ có tiếng vọng của chính chàng mà thôi.
Gió thổi bay những đóa hoa trên mặt đất, chúng bay theo gió xuống vách núi, bay xa.
An Thiếu Hàn chỉ tìm thấy ở chỗ nàng ngồi vòng tay mà chàng đã tặng nàng.
Trên vòng tay màu sắc sặc sỡ có một nửa đoạn tơ hồng.
Lòng An Thiếu Hàn dần lạnh đi, giống như ánh mặt trời kia đang từ từ chìm vào bóng tối.
Chàng biết, nữ tử kia đi rồi.
Không biết tại sao nàng lại đi rồi.
Yêu tinh à…Yêu tinh sẽ bay đi, nếu không cẩn thận sẽ bay đi mất…
Yêu tinh của chàng…bay mất rồi…
Thì ra…có nhiều lúc, mọi người có thể cùng vào sinh ra tử, cùng trải qua nhiều khó khăn nhưng lại không cách nào cùng chung sống bình yên.
Nàng vẫn còn trách ta ư?
Tiểu yêu tinh của lòng ta, nàng còn trách ta sao?
Trong Bách Lý Phong Vân Thành có một đám người đang chờ.
Đông Thần Thanh Vân ngồi trên ghế, phiền muộn nhìn mấy người đang trừng nàng đầy ai oán.
“Rốt cuộc các ngươi muốn cái gì đây?” Đông Thần Thanh Vân kêu to.
Mục Vô Ca nhíu mày: “Ý đồ vô cùng rõ ràng, muốn đánh cô!”
Dám làm bọn họ ngủ như xác chết lâu như vậy, trong lúc đó lại có nhiều chuyện xảy ra mà bọn họ không biết một chút gì cả.
Khóe miệng Đông Thần Thanh Vân giật giật.
Nàng từng gặp qua người không biết phân biệt phải trái nhưng chưa từng thấy người nào như hắn.
Nàng vì cứu họ mà hạ cả vốn gốc ra tìm đại phu giỏi nhất, dùng y thuật thượng thừa.
Là do đại phu nói nếu muốn khôi phục nhất định phải nằm trên Huyền Băng Thạch ba ngày ba đêm mới có thể hồi phục hoàn toàn.
Hơn nữa cái tên Mục Vô Ca này toàn thân đều bị tổn thương do quá lạnh, nàng phải tìm người dùng Thiên Hỏa Thạch trị liệu cho hắn, bây giờ còn dám đứng trước mặt nàng nói mát cơ đấy.
Mấy tên này thật sự cho mình là người có thân thể “Kim cương bất hoại” (*) à?
(*) Kim cương bất hoại: kim cương không thể phá hủy, mình đồng vách sắt.
“Dừng lại, nếu muốn đánh ta vậy mời các ngươi trả tiền trị liệu cho ta trước đi. Các ngươi có biết bản công chúa vô cùng nghèo khổ hay không? Khoan nói chuyện này, ít nhiều gì người ta phái đi đã kịp thời cứu các ngươi, bằng không các ngươi nghĩ mình toàn thây được chắc?”
Một câu đánh bại cả đám.
Hoa Tử Nguyệt hỏi: “Cô nương không cần về Đông Thần à?”
“Không cần, ta bây giờ là một công chúa tự do.” Đông Thần Thanh Vân bĩu môi.
Dù sao cũng có Đông Thần Hạo ở đó, nàng chẳng có việc gì để làm.
Dường như sự vui vẻ vì tái hợp đã khiến không khí náo nhiệt hơn.
Tuy trên người còn chút thương tích nhưng tất cả mọi người đều hưng trí bừng bừng trông chờ lần gặp mặt trọng đại này.
Sau khi tử biệt lại có thể gặp nhau, không biết nử tử kia sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?
Ôm tâm trạng chờ mong, tất cả moi người đợi trước cửa Bách Lý Phong Vân Thành.
Đông Thần Thanh Vân cũng mỉm cười chờ đợi.
Mai Vũ, không thiếu một ai cả.
Tạ Vãn Phong, Liễu Hành Vân, Hoa Tử Nguyệt, Vân Khinh, Bách Bất Duy, Mục Vô Ca, mọi người đều ở đây.
Ta đã nói kì tích sẽ xuất hiện.
Bây giờ ngươi nhanh đến xem kỳ tích đi.
Nhưng những người đang mong ngóng lại không biết Mai Vũ không thể nhìn thấy kỳ tích này được rồi.