Mục lục
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trên cây, nàng nhẹ nhàng rơi xuống.
Như đóa hoa mềm mại. Ánh mắt của An Thiếu Hàn bị hấp dẫn, không tự chủ vươn tay về phía nàng.
Kiếm của Đông Thần Hạo đâm vào bả vai hắn, hắn cũng không hay biết chút nào. Chỉ là theo bản năng đâm ngược lại.
Tại sao hắn lại cảm thấy có thứ gì đó bị lấy đi đây?
Nàng đang bay, sắp bay đi đâu vậy?
Trong lòng có cảm giác giống như bị mất đi thứ gì đó, là vì sao vậy?
Có người bay lên, tao nhã đón lấy nàng.
Là Tạ Vãn Phong.
Hoa đào của nàng.
Là người mà lúc đầu hắn muốn giết chết, nhưng vì biết rằng nàng còn sống, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sợ rằng nếu giết hắn ta, thì sẽ không bao giờ có thể đến gần nàng được nữa.
Thì ra là An Thiếu Hàn cũng có nhiều băn khoăn như vậy.
Tóc đen và bạch y của Tạ Vãn Phong tung bay trong gió, dáng vẻ ôm Mai Vũ trong lòng, giống như trích tiên hạ phàm.
Hình ảnh như vậy, thật làm cho người khác ghen tỵ.
Đông Thần Hạo che bả vai chảy máu, cắn răng nói: “Đông Thần Thanh Vân, ngươi thắng.”
Phất tay, binh lính của Đông Thần Hạo nhanh chóng rút lui.
Đông Thần Thanh Vân đứng bên ngoài khoảng sân hỗn loạn, yên lặng đứng thẳng, không cười, cũng không nói gì.
Thắng sao?
Hẳn là vậy.
Nhưng nếu thua.
Sẽ mất đi An Thiếu Hàn, cả Mai Vũ nữa.
Đông Thần Hạo nhìn An Thiếu Hàn, nói: “Trận đánh hôm nay, chỉ là vì Mai Vũ. An Vương, hẹn gặp lại. Lần sau, hãy phân thắng bại ở trên chiến trường đi.”
Ánh mắt An Thiếu Hàn vẫn luôn nhìn về phía Mai Vũ, nghe lời hắn nói, nhìn vào mắt hắn, lạnh lùng nói: “Đến lúc đó, tại hạ nhất định phụng bồi, Tam Điện Hạ đi cẩn thận.”
Hắn không muốn nhìn thấy nam nhân đáng ghét này nữa. Sợ là chỉ không nhìn một lát, nữ tử kia sẽ chạy mất.”
Đông Thần Hạo leo lên ngựa, vung tay, dẫn người rời khỏi.
“Ngươi cũng nên đi thôi.” Hoa Tử Nguyệt vỗ vai Đông Thần Thanh Vân, nói.
Đông Thần Thanh Vân lưu luyến nhìn An Thiếu Hàn.
Cuối cùng, lấy dũng khí nói với An Thiếu Hàn: “Mai Vũ bị ta gài bẫy. Ta nói cho nàng ấy biết, Đông Thần Thanh Vân giả muốn giết chàng. Nhờ nàng ấy cứu chàng, muốn nàng ấy đưa ta đến bên cạnh chàng. Tất cả đều là lỗi của ta.”
Thế này là tốt rồi, nàng đã nói ra tất cả.
An Thiếu Hàn, mọi việc còn lại giao cho chàng.
Ta thua, thua thật thê thảm.
Nhưng mà, chàng sẽ thắng ư?
Những người xung quanh nàng ấy, ai cũng dịu dàng hơn chàng. Chàng có thể thắng được sao?
Trái tim của chàng có thể chiến thắng thế tục, chiến thắng địa vị của chàng, chiến thắng những người này sao?
An Thiếu Hàn, nếu chàng có thể, vậy, hãy chạy về phía trước, ôm nàng ấy thật chặt đi.
Lên ngựa, Đông Thần Thanh Vân giục ngựa phi đi.
An Thiếu Hàn nhìn theo bóng lưng nàng.
Nhờ ánh sáng từ ngọn đuốc mà bọn thuộc hạ vừa đốt lên, nhìn về phía bóng người kia.
Thật ra thì, ngươi có nói những thứ này cho ta biết hay không, cũng không có ý nghĩa gì cả. Nhưng mà ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, vì ngươi đã nói cho ta biết chân tướng. Ít ra, ta đã biết được là nàng ấy rất quan tâm, lo lắng cho ta.
Người ta cần, là Mai Vũ, mặc kệ nàng ấy tốt hay xấu.
Ta vẫn cần nàng ấy.
Nhưng ta không biết, bây giờ ta nên xông tới đoạt lấy nàng ấy, hay là chờ đợi để đường đường chính chính tỏ tình một lần.
Hoa Tử Nguyệt cầm hoa đăng, đứng cách đó không xa, xoay người, chậm rãi đi về phía Mai Vũ.
Vừa đi vừa nói: “An Vương, có một chuyện ta vẫn chưa nói với ngài. Xin ngài nhất định hãy nghe cho thật kỹ.”
An Thiếu Hàn cau mày, tóc đen bay bay, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Hoa Tử Nguyệt nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: “Nàng, đã quên ngươi rồi.”
Tay của An Thiếu Hàn nắm chặt lại, lạnh lùng hỏi: “Có ý gì?”
Hoa Tử Nguyệt nở nụ cười, hoa đăng trong tay khẽ chập chờn, phát ra ánh sáng màu đỏ ấm áp.
“Ý là, hôm nay, sau khi mặt trời lặn, ngươi đã biến mất khỏi trí nhớ của nàng. Nàng đã chủ động muốn quên ngươi đi. Trước ngày hôm nay, ngươi vẫn còn cơ hội. Nhưng thật là đáng tiếc, ngươi đã bỏ qua cơ hội. Ngươi nên biết rằng, ta không lừa ngươi làm gì. Dù sao, người làm cho nàng phải nhẫn tâm như vậy, là ngươi, An Vương à.”
Trong đêm tối, có thật nhiều ánh đuốc.
Tim An Thiếu Hàn chùn xuống.
“Không thể nào!” Cắn răng, An


q3---chuong-58-chuong-58-1516248266.2702.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK