Để ta ôm nàng một lần cuối nữa thôi là được rồi.
Như vậy, ta sẽ có dũng khí và khả năng....rời xa nàng.
Ta đã nói ta không yêu cầu xa vời sẽ hoàn toàn có được nàng, nhưng cuối cùng, xin cho ta được yêu cầu nàng một điều duy nhất.
Chỉ riêng điều này, xin nàng hãy nhận lời ta.
An Thiếu Hàn buông Mai Vũ ra, dùng tay lau nước mắt và nước mưa trên mặt nàng.
Tiểu yêu tinh của lòng ta, nàng đừng dùng đôi mắt ngập nước này để nhìn ta có được không?
Ta thích nụ cười của nàng, như một đóa hoa mỹ lệ vĩnh viễn không tàn.
Nụ cười dịu dàng vẫn treo trên khóe môi, An Thiếu Hàn dịu dàng như nước.
“Mai Vũ, ta đồng ý. Ta đồng ý với nàng, ta sẽ đích thân thả người kia ra, nhất định là hắn đã yêu cầu như vậy.” An Thiếu Hàn nói.
Mai Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh kia, trái tim như bị siết lại từng chút, nàng gật đầu, nói: “Ừ.”
Cắn răng, Mai Vũ buộc bản thân phải kiềm chế, không được thể hiện sự đau khổ trong lòng.
Giống như quyết tâm chia xa, ánh mắt y nhu hòa, lại tựa như sự dịu dàng cuối cùng trước lúc biệt ly.
Y đồng ý dễ dàng như vậy, hẳn đã có quyết định gì đó.
Thiếu Hàn, chàng đã quyết định làm gì đó, có đúng không?
Không khắc khẩu với ta, không phẫn nộ gầm thét, ta biết, chàng đã quyết định rồi.
Tuy ta không biết chàng định làm gì, nhưng ta đã bắt đầu đau…
Cánh môi tiên diễm của An Thiếu Hàn cong lên một độ cung khuỵnh quốc khuynh thành, y nâng mặt nàng lên, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp như nước hồ thu.
“Mai Vũ, đây là lần cuối cùng. Sau này, chúng ta xem như bèo nước gặp nhau, sát thủ và Vương Gia không liên quan gì đến nhau. Nhưng nàng phải đáp ứng ta. Từ bây giờ trở đi, đừng quên ta. Cả đời cũng không được quên ta.”
Lòng y vẫn còn lẫn quẩn, vẫn luôn nhớ đến thời khắc kia, khi mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng sau những ngọn núi, bóng nàng mơ hồ ở trên cây.
Là sai lầm của mình, vì mình không thể tiếp được một lá bèo như nàng, không thể đem hình bóng mình khắc vào trí nhớ nàng. Cho nên, tất cả những tổn thương và đau khổ về sau, đều là những hạt do mình gieo xuống.
Từ trước đến nay y chưa từng hận Mai Vũ, từ trước đến nay chưa hề có.
Chỉ là y không còn dũng khí và khả năng để tiếp tục chịu đựng những tổn thương để yêu nàng nữa.
Mai Vũ, ta yêu nàng, nhưng ta xin lỗi. Ta không thể tiếp tục yêu nàng nữa.
Là do ta không thể học cách buông tay nên mới tổn thương nặng nề như vậy, có phải không?
Mai Vũ, lần này ta quyết định sẽ thật sự rời xa nàng. Nhưng, cuối cùng, ta cầu xin nàng: Mai Vũ, lần này, xin nàng hãy nhớ rõ ta. Nhớ rõ ta là An Thiếu Hàn. Đừng quên ta nữa.
Trái tim Mai Vũ như ngừng đập, sau đó nỗi đau đến tê tâm liệt phế như cơn mưa kia bao phủ lấy nàng.
Sát thủ và Vương Gia không còn liên quan gì đến nhau…
Thật không…Thật ra vốn chẳng liên quan gì đến nhau nhỉ. Tất cả chỉ là do quỹ đạo sai lệch, sai người mà thôi.
Mai Vũ không hiểu tại sao y lại nói: Lần này, xin đừng quên ta nữa, cũng không cách nào suy nghĩ.
Đau khổ bổ nhào vào lòng y, Mai Vũ nghẹn ngào nói: ‘Thiếu Hàn, ta sẽ không quên chàng, tuyệt đối sẽ không quên chàng.”
Khóe môi đang cười của An Thiếu Hàn dần trở nên chua chát, y lại ôm nàng, nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi…”
Nhắm mắt lại, tựa như có gì đó chảy ra từ trong mắt của An Thiếu Hàn.
Mai Vũ, nàng đang gạt ta…
Nàng nói tuyệt đối sẽ không quên ta, nhưng nàng rõ ràng…đã quên ta mất rồi.
Cũng được, ta chỉ vì nàng đổ máu, sẽ không vì nàng mà rơi lệ nữa. Đây là giọt nước mắt cuối cùng.
Ta không hối hận về những gì ta đã cùng nàng trải qua, cũng không hối hận về những việc ta đã làm cho nàng.
Ta vẫn có thể chịu được sự tàn nhẫn mà cả nàng cũng không biết, nhưng ta không thể chịu được rõ ràng là yêu đến thế, nhưng chỉ là khách trong mộng.
Đứng dậy, An Thiếu Hàn không nhìn nàng nữa, giọng y lạnh lùng vang vọng trong sân vắng.
“Mai Vũ, lần này coi như bổn Vương tạ ơn các ngươi đã giúp ta. Lần sau bổn Vương sẽ chiếu theo luật mà làm.”
Cơn mưa đen mang đi bóng dáng màu đen của y. Mai Vũ vươn tay, muốn giữ lấy bóng người đang dần đi xa đó nhưng không có một chút lý do và dũng khí nào cả.
Đừng đi, xin chàng đừng rời đi như thế.
Cảm xúc vẫn lượn lờ trong lòng, khắc sâu đến nỗi chính Mai