Trong một đêm toàn bộ bị người giết chết. . . . . .
Ra roi thúc ngựa lên đường, Mai Vũ, Liễu Hành Vân cùng Mục Vô Ca dừng lại ở quán rượu.
Ba người vừa mới gọi đồ ăn. Liền nghe bên ngoài truyền đến thanh âm huyên náo của mọi người.
“Gặp chuyện không may. Gặp chuyện không may.”
“Đây là nhân mạng của một thôn. Thật ác độc a.”
“Quan phủ xuống lệnh truy nã rồi, muốn bắt hung thủ giết người độc ác này.”
“Nhưng nghe nói là nhân sĩ giang hồ làm. Quan phủ có thể bắt được người sao?”
Một đường bôn ba, ba người căn bản vô tâm đi nghe.
Thời điểm muốn cười trừ, lại nghe có người nói: “Liễu thôn 108 nhân mạng, ngay cả đứa trẻ cũng không bỏ qua. Thật ác độc.”
Trong lúc nhất thời, tửu lầu không gió, tựa hồ trở nên an tĩnh.
Sắc mặt Mai Vũ tái nhợt nhìn Liễu Hành Vân, chỉ thấy tay của đối phương run rẩy, cái chén trong tay cuối cùng rơi xuống.
Trong ánh mắt mờ mịt của Mục Vô Ca, Mai Vũ cùng Liễu Hành Vân đồng loạt đứng lên, bay vọt đến ngoài cửa sổ, chạy về phía bảng thông báo.
Mai Vũ rất muốn an ủi Liễu Hành Vân, có thể là trùng tên thôi.
Nhưng không thể nào.
Bởi vì ở trên đường tới, Hành Vân còn nói: “Nơi này cách Liễu thôn rất gần. Mai Vũ, lúc trở lại, ta dẫn ngươi đi xem nhé. Lúc ta còn nhỏ, sư phụ chính là dẫn ta ẩn cư ở Liễu thôn. Người ở đó cũng rất tốt. Ha ha, rất lâu không trở về rồi. Không biết thân thể Vương bà bà có ổn hay không. A, hài tử nhà Lý đại nương, hiện tại nên trưởng thành rồi. Tiểu nha đầu trước kia la hét phải làm tân nương của ta đấy.”
Khi đó, Mai Vũ rất muốn đi xem một chút, muốn nhìn một chút, nơi mặt trời của nàng trưởng thành.
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng, bộ dạng nghịch ngợm lúc nhỏ của Hành Vân.
Nhưng, trong một đêm, thật sự không được rồi.
Nàng đã từng dùng tính mạng của mình đổi lấy Liễu thôn từ tay An Thiếu Hàn, Liễu thôn mà Liễu Hành Vân không tiếc phản bội chính mình để bảo vệ, trong một đêm, không còn nữa.
Mai Vũ nắm thật chặt tay Liễu Hành Vân đang thất thần, phụng bồi hắn yên lặng đứng.
Cho đến khi ánh mặt trời tản đi, dần dần, trước bảng thông báo, chỉ còn lại hai người.
Mục Vô Ca đứng xa xa nhìn, tựa hồ có chút đoán được.
Thôn trang kia, chính là Liễu thôn trong miệng hắn.
Mai Vũ lay lay Liễu Hành Vân vẫn luôn không nhúc nhích qua một cái, thanh âm run rẩy nức nở: “Hành Vân, ngươi đừng làm ta sợ.”
Thở hổn hển, Liễu Hành Vân cả người run rẩy, ẩn nhẫn, nói với nàng: “Mai Vũ, ôm ta một cái. . . . . .”
Ta lạnh quá, Mai Vũ, ta lạnh quá.
Người của Liễu thôn, đều là dân chúng thiện lương, bọn họ rốt cuộc là đã làm sai điều gì. Mới có thể bị đỗi xử như vậy.
Mai Vũ nhào tới ôm chặt lấy hắn, cảm giác cánh tay của hắn yếu ớt bao quanh mình.
Nước mắt, cũng nhịn không được nữa chảy xuống.
Mặt trời của nàng, không có nước mắt, có, chẳng qua là đau đớn.
Cho nên, nàng nguyện ý vì hắn rơi lệ, thay thế hắn chảy hết bi thương.
Lẳng lặng, cứ như vậy một hồi lâu. Liễu Hành Vân cảm thấy, có một chút sức lực.
“Mai Vũ, ta phải đi, ngươi không trách ta không đi cùng ngươi chứ.” Trong đêm tối, thanh âm của hắn, nhẹ nhàng truyền đến.
“Sẽ không, ta chờ ngươi trở lại.” Mai Vũ nói.
Đưa tay, Liễu Hành Vân từ trong lòng ngực lấy ra Tử Ngọc bảo trâm.
“Mai Vũ, cây trâm này, cho tới bây giờ đều chỉ thuộc về ngươi.” Liễu Hành Vân lưu lại câu nói sau cùng, buông nàng ra, xoay người rời đi.
Đêm rất đen, nàng đứng trong đêm tối không có trăng sáng, lẳng lặng nhìn hắn đi xa.
Nàng hiểu hắn. Thù của Liễu thôn, phải báo. Mình đi theo hắn, chỉ có thể trở thành gánh nặng.
Chẳng qua là, sẽ có chút phiền muộn.
Chỉ bất quá mấy ngày, hoa đào của nàng, mặt trời của nàng. Cũng đã cách xa bên cạnh nàng.
Nàng không có lý do gì giữ lại, nàng cũng không có lý do gì đi theo.
Có phải là như vậy, nàng mới luôn lo lắng.
Lo lắng chân trời góc biển, không thể cùng đi.
“Này, vị tiểu thư này, ngươi còn muốn đứng bao lâu?” Sau lưng, có tiếng người truyền đến.
Mai Vũ lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Một hồi nữa là tốt rồi.”
Ta sợ, ta sợ không nhìn bóng lưng hắn như vậy, lần sau, sẽ không nhịn được xông lên phía trước đi theo hắn.
Cứ như vậy để cho ta quen một chút đi.
Mục Vô Ca đi tới trước mặt nàng, ngăn trở tầm mắt của nàng, nghiêm túc nhìn nàng: “Không nên nhìn bóng lưng của hắn. Bởi vì không cần bao lâu nữa, ngươi sẽ nghênh đón chính diện hắn.”
Hơn nữa, ta còn ở bên cạnh ngươi.
Tầm mắt của ngươi không ở trên người ta, không quan trọng. Ta muốn, chẳng qua là ngươi không phải khổ sở.
Mai Vũ nhìn hắn, khẽ mỉm cười: “Vô Ca, ngươi cảm thấy sao?”
Mục Vô Ca khẽ vuốt tóc đen, ngang đầu cười: “Cái gì?”
“Cảm giác bão táp sắp sửa lại tới.” Mai Vũ ngồi chồm hổm xuống, ôm lấy tiểu hồ ly bên chân làm nũng, nói.
Mục Vô Ca nhìn về ánh trăng, lớn tiếng nói: “Đại Trượng Phu, không phải là phải trải qua chút mưa gió sao.”
Mai Vũ bật cười, thật đúng là lời của Mục Vô Ca.
“Vậy ngươi hối hận mang ta tới sao?” Nghiêng đầu, Mai Vũ nháy mắt.
Mục Vô Ca vẻ mặt bị đánh bại: “Vậy ngươi sẽ bởi vì ta không mang theo ngươi, ngươi cũng không tới sao?”
Mai Vũ lắc đầu, dứt khoát nói: “Sẽ không, ta rất thích con tiểu hồ ly này .”
Mục Vô Ca kéo tay của nàng, lẳng lặng đi về phía trước.
Cái gọi là tri kỷ, chính là như vậy thôi. Bão táp cái gì, đến cứ đến.
Mai Vũ, ta hiểu rõ, có lẽ con đường phía trước, đúng như ngươi nói, rất nguy hiểm.
Nhưng nha đầu ngu ngốc như ngươi, nhất định sẽ theo tới. Ta biết rõ.
Sau ba ngày đi đường, cửa lớn của Ngân Nguyệt sơn trang, đang ở trước mặt Mai Vũ cùng Mục Vô Ca, lẳng lặng mở rộng.
Mai Vũ trong tay cầm tiêu, cùng Mục Vô Ca từng bước từng bước đi về phía Ngân Nguyệt sơn trang trên núi.
“Vô Ca, nhà các ngươi thật đúng là an tĩnh a.”
“Ngu ngốc à, rõ ràng, đám người này đang chờ chúng ta.”
“A, vậy tại sao chúng ta phải đường đường chính chính đi lên.”
“Ngu ngốc, ta chính là chủ nhân kế nhiệm Ngân Nguyệt sơn trang, đương nhiên là phải đường đường chính chính đi vào.”
Mai Vũ liếc mắt.
Lầm không đấy, thấy thế nào cũng là người ta đều đã tính trước chờ ngươi đi chịu chết.
Mặc dù cô nương đủ trượng nghĩa, nhưng cũng không muốn cứ như vậy không công chôn vùi tuổi hoa của mình.
Mục Vô Ca quét mắt nhìn nàng, nói: “Yên tâm đi, ta trở lại, hết thảy đều sẽ thay đổi không giống như vậy.”
Mai Vũ không hiểu: “Tại sao?”
“Bởi vì gia là Mục Vô Ca.” Mục Vô Ca treo lên nụ cười đánh dấu bản tính của hắn, rực rỡ nói.
Mai Vũ nhìn hắn, đột nhiên nhiều thêm tin tưởng.
Đây chính là Mục Vô Ca, trong tay không một binh một tốt, lại dám coi thường thiên hạ.
Bởi vì hắn là Mục Vô Ca, hắn có ngạo khí cùng bản lãnh này.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Mai Vũ phỉ nhổ nói: “Những lời này, tần suất tái diễn quá cao.”
Trên giang hồ, mấy ngày nữa có thể náo động hay không đây.
Vũ Thần cùng Ngân Hồ liên thủ, giải quyết phản loạn của Ngân Nguyệt sơn trang.
Ừ, tựa đề này không tệ.
“Vũ Thần dừng bước!” Sau lưng, đột nhiên bay xuống một nhóm người.
Mai Vũ quay đầu lại, cau mày: “Người nào?”
Một nhóm người, vũ khí rối rít sáng loáng, nam tử trẻ tuổi dẫn đầu lớn tiếng nói: “Cung kính bồi tiếp Vũ Thần đã lâu. Chúng ta là kẻ thủ của Hoa Tử Tiêu. Hôm nay, tới cùng Vũ Thần kết thúc.”
Tâm của Mai Vũ, lập tức, rơi xuống đáy cốc.
Kẻ thù . . . . . . Của Tử Tiêu sao?
Tại sao lại ở chỗ này.
“Mai Vũ, xem ra bão táp, thật lại tới.” Mục Vô Ca nói.
“Vô Ca, ngươi có thể ứng phó sao?” Mai Vũ không quay đầu lại, hỏi hắn.
Mục Vô Ca xoay người, đường đường chính chính bước ra một bước: “Đại Trượng Phu, một lời vừa ra, tự nhiên là có năng lực làm được. Mai Vũ, chống đỡ hơn nửa canh giờ. Nửa canh giờ, ta nhất định dẫn người tới giúp ngươi.”
Mai Vũ lên tiếng: “Được, nếu như ngươi dám đến nhặt xác ta, ta hóa thành ác quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Mục Vô Ca bay vọt đi.
Cuối cùng giữ lại một câu: “Ngươi phải chết, ta liền trên đường hoàng tuyền kéo ngươi trở lại.”
Ngay từ lúc trước khi đến, Mai Vũ liền có giác ngộ.
Đây hết thảy, cũng có người an bài xong.
Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân rời đi, đám người này xuất hiện.
Đều có người trù tính tốt. Chẳng qua là không biết, người nào nhọc lòng như thế. Mà mục đích là cái gì.
Kéo ra nụ cười. Mai Vũ quay đầu lại liếc nhìn thân ảnh Mục Vô Ca tiến vào Ngân Nguyệt sơn trang.
Vô Ca, thật xin lỗi.
Đây là chuyện của ta cùng Tử Tiêu, ta không cho phép bất luận kẻ nào nhúng tay vào.
“Các ngươi hãy nghe cho ta. Chuyện ngày hôm nay, ta dĩ nhiên biết có người an bài. Bất quá, nếu hôm nay ta đã ở trước cửa Ngân Nguyệt sơn trang. Ngượng ngùng, vô luận người chỉ điểm các ngươi tới, cho các ngươi bấy kỳ lợi ích nào. Vũ Thần ta, cũng sẽ không để cho các ngươi bước qua nơi này.”
Một nhóm người cũng lúng túng biến đổi sắc mặt.
Bọn họ đúng là biết có lợi ích, mới có thể tới Ngân Nguyệt sơn trang trước kia không dám tới. Cũng cùng chưởng môn mới của Ngân Nguyệt sơn trang nói xong, phân chia lợi ích.
Mà lúc này, chỉ cần giết nữ nhân này.
Cùng chưởng môn bên trong đồng loạt giết Mục Vô Ca.
Liền có thể lấy được hết thảy. Nghĩ như vậy, một cuộc giết chóc trong nháy mắt bắt đầu.