Mục lục
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đánh!!
Xú nam nhân! ! Cô nương ta giết chết ngươi!!
Lăn đến trong rừng, lại xuống sườn núi trong rừng.
Trong đầu Mai Vũ tồn tại, chỉ có một niềm tin duy nhất.
Giết chết tên nam nhân đột nhiên xuất hiện này.
Tục ngữ đều nói: người xui xẻo, uống nước cũng tắc kẽ răng.
Nàng thật sự tin a.
Chuyện phát sinh trước khi nàng lăn xuống núi.
Mai Vũ đứng chung một chỗ với một đám người. Vốn yếu không địch lại mạnh. Hết lần này tới lần khác còn đụng phải kẻ cầm đầu lợi hại.
Mai Vũ nhìn kỹ tên kia mấy lần, đột nhiên phát hiện, người kia là Tiếu Lý Đao.
Bất giác giật mình.
Tiếu Lý Đao, người khác không biết thân phận của hắn, chỉ nói hắn là một hiệp khách giang hồ. Nhưng Mai Vũ nàng lại rõ ràng nhất.
Hắn thật ra là một phần tử của Vô Vân lâu.
Mặc dù cấp bậc không cao, nhưng cũng đường đường chính chính là sát thủ của Vô Vân lâu.
Nghi ngờ nhất thời, Mai Vũ xông lên chém giết cùng hắn.
“Vô Vân lâu? Tại sao?” Trong lúc đánh nhau Mai Vũ hỏi hắn.
Tiếu Lý Đao tà ác kéo ra một nụ cười: “Bởi vì ngươi không nên trêu chọc Nhị lâu chủ.”
Mai Vũ chợt hiểu. Thì ra là, Vô Vân lâu vì muốn giữ mặt mũi, lại vì không thất tín với Hoa Tử Tiêu. Cho nên mới muốn dùng phương thức như thế giết nàng.
Khinh thường hừ một tiếng, tiêu trong tay Mai Vũ đột nhiên trở nên bén nhọn: “Tự lừa dối mình. Tử Tiêu mới khinh thường đám bình hoa dị động các ngươi.”
Tiếu Lý Đao nhất thời lắc mình một cái, một đao rắn chắc chém về hướng bả vai của nàng, Mai Vũ tránh không kịp, bả vai nứt một vết lớn. Đau đớn đến nàng cũng hít một ngụm khí lạnh.
Đáng chết! Thương thế của nàng mới liền sẹo, nay lại bị rách ra, cánh tay này sớm muộn gì cũng bị phế đi.
“Tóm lại, là có người muốn mạng của ngươi, hôm nay, ngươi liền nộp mạng ở đây đi.” Tiếu Lý Đao mắt lộ hung quang, lạnh lùng nói.
Mai Vũ chê cười: “Xem bản lãnh của ngươi!”
Mắt thấy kịch chiến lại lên, Mai Vũ lâm vào khốn cục.
Lại nghe bên trong Ngân Nguyệt sơn trang truyền đến lời tuyên bố của Mục Vô Ca. Mai Vũ cong môi cười, nói với Tiếu Lý Đao cũng bị thương: “Trợ thủ của ta cũng sắp đến rồi.”
Thời điểm Mai Vũ đang đắc ý. Trong rừng đột nhiên nhảy ra một người.
Tốc độ cực kỳ nhanh hướng về phía Mai Vũ. Lúc này Mai Vũ đang đứng đối diện một thân cây, hướng ra phía ngoài một chút.
Nam nhân kia cũng không ngẩng đầu lên, sửng sốt đụng phải Mai Vũ.
Sau đó, chính là một cuộc bi kịch.
Phản ứng không kịp nữa, Mai Vũ cứ như vậy cùng hắn lăn xuống.
Mà trước khi lăn xuống, chỉ kịp nhìn thấy một đám hắc y nhân đuổi giết xông tới.
Hẳn là kẻ thù của tên nam nhân đáng chết kia đi.
Ô
cô nương cũng là người có kẻ thù. Bị người đuổi giết rất giỏi sao.
Không ngừng lăn, không ngừng lộn. Rốt cuộc rơi xuống một nơi nào đó.
Mai Vũ nằm trên mặt đất, một hồi lâu đầu óc mới khôi phục hoạt động.
Mẹ nó! Vai phải thật là đau, Mai Vũ chống đỡ đứng lên.
Lắc lắc bước về trước một bước.
“A! ! ! !” Một tiếng hét thảm vang tận mây xanh.
Con ngươi mê man của Mai Vũ chuyển động.
“Uy! Ngươi có thể dịch chân ra không?” Trên đất có một sinh vật run rẩy suy yếu mở miệng.
Toàn bộ lông tơ trên người Mai Vũ đều dựng đứng.
Thanh âm này. . . . . .
Thanh âm này. . . . . .
Không, không, không thể nào. Ô, Bồ Tát, tha cho nàng đi. Nàng đã đủ xui xẻo rồi. Không nên để cho nàng trải qua chuyện xui xẻo hơn a!
“Uy! Nữ nhân chết tiệt! Mau dịch chân của ngươi ra!” Sinh vật không rõ mở miệng lần nữa, lần này tức giận mười phần.
Không sai, quả nhiên không sai!
Khóe miệng vặn vẹo cúi đầu, Mai Vũ vẻ mặt khó chịu trừng hắn: “Kêu la cái gì! Vân Khinh, không muốn chân đứt rời thì đàng hoàng một chút cho cô nương.”
Người — cũng có bản tính phản xạ.
Trải qua thời gian dài bị áp bách, trải qua thời gian dài sợ hãi trong lòng, sẽ ở một cực điểm gặp được chuyển hóa.
Mà Mai Vũ giờ khắc này bộc phát.
Cô nương nói cho ngươi biết! Cô nương đã sớm muốn nói chuyện như vậy với ngươi.
Vân Khinh đáng chết!
Vân Khinh phờ phạc nghiêm mặt, chịu đựng đau đớn trên mắt cá chân, giương mắt nhìn, rốt cuộc nhìn rõ, nữ tử mặc áo ngắn màu trắng, chính là Mai Vũ!
Thật đúng là oan gia nơi nào bất tương phùng, gặp lại nhất định là ngõ cụt.
Vân Khinh rốt cuộc mềm nhũn: “Ngươi trước dịch chân ra.”
Ông trời, còn dẫm nữa liền gãy đó.
Mai Vũ thật sự cũng là đứng mệt, liếc mắt, dịch chân, ngồi xuống bên cạnh hắn. Vân Khinh lúc này cũng thay đổi vị trí.
Hai người ngừng tốt lắm. Mới phát hiện, lăn đến trong một cái động.
Mai Vũ thở phào nhẹ nhõm. Mình còn chưa xui xẻo hết sức, loại động này, nàng vẫn bò lên được.
Hai người không nói lời nào, lẳng lặng nghỉ ngơi.
Một hồi lâu, Vân Khinh mở miệng nói: “Lần thứ ba.”
Cả khuôn mặt Mai Vũ cũng vặn vẹo, mặt đen lại nhìn hắn: “Vì để không có lần gặp mắt thứ tư sẽ bị ngươi giết. Ta bây giờ hẳn nên quả quyết cho ngươi một đao.”
Vân Khinh run lên, mệt mỏi nói: “Ngưng chiến, ngưng chiến.”
Mai Vũ trừng mắt. Sớm nói như vậy không phải tốt hơn à.
Bằng không, cô nương không biết có thể sẽ không cẩn thận dẫm lên cái chân còn lại của ngươi hay không.
Lau dính sáo ngọc bị dính đất, Mai Vũ hỏi hắn: “Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vân Khinh cười khổ.
Tại sao lại ở chỗ này.
Cũng không thể nói cho nàng biết, mình nói dối An Thiếu Hàn, đến tìm nàng. Giết lầm người của Vô Vân lâu, bị người ta đuổi giết.
Lý do túng quẫn như vậy, ai muốn nói chứ.
“Bị kẻ thù đuổi giết.” Vân Khinh nghiêng đầu, sơ lược.
Mai Vũ cũng thán, quả nhiên làm sát thủ không tốt. Kẻ thù quá nhiều.
“Còn ngươi, là tới Ngân Nguyệt sơn trang làm khách?” Vân Khinh hỏi.
Mai Vũ sâu sắc xem thường: “Bị kẻ thù đuổi giết.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên đồng loạt cười.
Thật đúng là — duyên phận xui xẻo.
Mai Vũ cười một hồi, đột nhiên không cười nữa, đứng dậy muốn đi.
Vân Khinh nghi ngờ nhìn nàng: “Này, ngươi muốn đi đâu?”
Mai Vũ quay đầu lại, rất tự nhiên nói: “Phải đi về. Hiện tại Vô Ca đang tìm ta khắp nơi. Ta không đi, chẳng lẽ ở chỗ này cả đời à.”
Khóe miệng Vân Khinh co quắp rồi.
Trở về. . . . . .
Nha đầu này, cư nhiên giẫm hư mắt cá chân của hắn, sau đó ném hắn lại muốn đi.
“Này! Ngươi nói đùa sao, ta là sư huynh của ngươi, ngươi lại muốn ném ta lại một mình rời đi? Ngươi đang nói đùa sao, sư muội.” Vân Khinh giật giật khóe miệng nói.
Mai Vũ cười ngọt ngào, gật đầu: “Đúng nha, Vân Khinh sư huynh. Ta làm sao sẽ ném ngươi ở lại đây chứ?”
Vân Khinh nghe nàng nói vậy, vừa muốn nhẹ một hơi, lại thấy Mai Vũ thu liễm nụ cười, mặt không chút thay đổi nói tiếp: “Ta sẽ thông báo cho kẻ thù của ngươi ngươi ở đây.”
Vân Khinh lau mồ hôi trên trán một cái, cười khan nói: “Sư muội, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.”
Mai Vũ nhún vai: “Được rồi, ngươi đã là sư huynh của ta, như vậy ta liền tha cho ngươi một mạng, ta sẽ không nói cho bọn hắn biết.”
Sấm sét giữa trời quang. Vân Khinh bị sét đánh cháy sém.
Nói cho cùng, ngươi còn không phải là muốn ném thiếu gia ở đây. . . . . .
Cắn răng một cái, Vân Khinh cười to: “Cũng được, anh hùng không thể lạc phách mà chết, không bằng cứ làm như vậy, lên đường cho thỏa đáng!”
Nói xong, đột nhiên từ trong ngực lấy ra hai viên thuốc nhét vào miệng.
Mai Vũ kinh hãi.
Mặc dù nàng rất ghét hắn, nhưng dù sao hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Không có duyên phận tốt, còn là chút nghiệt duyên.
Mai Vũ tiến lên hai bước, nửa ngồi ở bên cạnh hắn, lay động hắn: “Này! Ngươi một đại nam nhân làm cái gì! Mau nhổ ra!”
Nhưng một giây kế tiếp, Mai Vũ cũng biết mình bị lừa.
Mai Vũ chỉ cảm thấy cảnh tượng bốn phía xung quanh xoay tròn.
Ngang hông đột nhiên có thêm một bàn tay. Sau đó, môi liền thất thủ.
. . . . . .
Chiếc lưỡi mềm mại cạy hàm răng ra cứ thế tiến vào, Mai Vũ muốn cự tuyệt, nhưng chậm mất rồi, viên thuốc đã theo cổ họng tuột xuống.
Lười Vân Khinh, tựa hồ đang lưu luyến, dây dưa với lưỡi Mai Vũ đang kháng cự. Một hồi lâu mới rời đi.
Mai Vũ bị hắn hôn, tâm đều muốn chết.
Đáng chết! Mình chính là không đủ hung ác tàn nhẫn!
Chính là không đủ hung ác tàn nhẫn mới có thể bị một đường bố trí!
Ô ~~ Vân Khinh đáng chết.
Sau khi bị buông ra, Mai Vũ rất dứt khoát một cái tát đánh vào trên mặt Vân Khinh. Vân Khinh bị đánh mắt nổ đom đóm.
Thống khổ nâng trán. Quả nhiên, nữ nhân này, căn bản không thể ôn nhu một chút với nàng.
Nếu không liền phách lối không còn hình dáng.
“Này! Ngươi cho ta ăn cái gì!” Khuôn mặt dễ nhìn đỏ bừng, Mai Vũ hỏi.
Vân Khinh có chút thất thần nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng thêm mấy lần. Cưỡng bách mình trấn định.
Không có lương tâm gian trá cười một tiếng: “Trấn tâm hoàn. Sư muội. Chính là loại thuốc liên kết sinh tử.”
Một gậy giáng vào đầu, Mai Vũ thiếu chút nữa ngất đi.

Cùng liên kết sinh tử với sư muội, ta nhổ vào! Cô nương mới không rảnh cùng liên kết với ngươi.
Loại thuốc đáng ghét này rất lợi hại, nếu như đối phương chết đi, bên kia nhất định sẽ chết theo.
Ô
ông trời ơi! Nam nhân đáng chết này! Chẳng lẽ Mai Vũ nàng, nhất định phải mang theo tên què này, từ trong động leo ra hay sao?
Không muốn a! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK