Mục lục
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đây, Bách Lý Phong Vân Thành lại tràn ngập trong cảnh vui vẻ, náo nhiệt.
Tuy vài ngày trước, khách điếm lớn nhất thành tự dưng bốc cháy, khiến lòng người lo sợ, nhưng chuyện tốt lại nối nhau không ngừng truyền đến.
Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành đã tỉnh lại. Mà nghe nói, người đã đánh thức ngài là một nữ tử giả nam trang.
Nữ tử này ủ ra một loại rượu tên là “Vong Ưu”, phá tan lời nguyền của Tiên nhân.
Để ăn mừng việc vui này, cũng nhằm nghênh đóng tiết Thanh Tương mỗi năm một lần, ba ngày sau, toàn thành sẽ cùng chúc mừng. Thành chủ sẽ đích thân xuất hiện để cầu phúc cho Bách Lý Phong Vân Thành. Đêm đó, ngài cũng sẽ mời mọi người trong thành nếm một chén Vong Ưu.
Mai Vũ trừng to mắt, ngồi trong sân chỉ huy Liễu Hành Vân trộn Hồng Chước và Thanh Tương vào nhau.
Trong lòng nàng cảm thấy thật khó chịu.
Tại sao mình lại phải làm việc cho nên Vương Gia đáng chết kia chứ?
Mai Vũ ơi là Mai Vũ, ngươi đúng là hoa si mà, người ta cười một cái, nói với ngươi một tiếng “Xin nhờ Mai Vũ cô nương.”
Ngươi đã lập tức đồng ý như bị trúng tà!
Bây giờ nghĩ lại, Mai Vũ cảm thấy thật hối hận. Ngày đó nàng nên nói câu: Bổn cô nương không đồng ý.
Lắc đầu, Mai Vũ cũng biết, bản thân không thể từ chối.
Y luôn cười yếu ớt như vậy. Rõ ràng y chói mắt, cao lớn, nhưng không biết tại sao giữa trán y luôn đầy vẻ ưu sầu.
Vong ưu, vong ưu, nguyện về sau, ly rượu này, có thể làm cho chàng quên đi buồn đau.
Thiên Hòa vừa làm ra một ly rượu, vui vẻ chạy tới trước mặt Mai Vũ như hiến vật quý.
Mai Vũ cười, ôm nó ngồi lên đùi mình, đùa với nó.
Liễu Hành Vân khó chịu nói: “Thất sách, thất sách quá. Sao lại để tiểu quỷ kia ở gần nàng như vậy chứ…”
Tạ Vãn Phong cũng không hề dễ chịu, hắn híp đôi mắt đào hoa, bĩu môi: “Tiễn một Nguyệt Lưu đi, lại nhảy ra một Thiên Hòa. Quả nhiên ta không thể thích con nít nổi mà.”
Hoa Tử Nguyệt ngẩng đầu, nở nụ cười gian trá: “Hay chúng ta thuyết phục Mai Vũ giao Thiên Hòa cho An Thiếu Hàn đi.”
Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân đều bất ngờ, sau đó cũng nhếch môi, cười âm hiểm.
Cao tay nha, đúng là gừng càng già càng cay.
Thiên Hòa nhìn đám người kia cười quỷ dị, trong lòng hiểu rõ bọn họ đang tìm cách đuổi nó đi.
Dựa vào lòng Mai Vũ, Thiên Hòa nhắm mắt lại, nói khẽ: “Lão đại, đệ buồn ngủ quá.”
Mai Vũ vừa cười vừa xoa đầu nó, đáp: “Ngủ đi.”
Trong lòng Mai Vũ, ngửi lấy mùi hương ô mai nhàn nhạt trên người nàng, Thiên Hòa cong môi cười.
Phải nói tạm biệt thôi.
Gia Cát Trần bại trận, chính nó cũng phải nhanh chóng thành công rồi rút lui.
Phải độc ác, thật độc ác hủy diệt An Thiếu Hàn. Nhưng lúc tiêu diệt An Thiếu Hàn, có phải cũng là lúc phải hủy diệt nữ tử này hay không?
Đừng, nó không muốn.
Như vậy đi, hãy để nó ích kỷ một lần. Dù sao Chủ Thượng cũng muốn nàng. Nó sẽ ngoại lệ chấp nhận nàng trở thành Hoàng Hậu Đông Thần vậy.
Nghĩ thế, ý cười nơi khóe môi Thiên Hòa càng sâu, nó cũng càng thêm trắng trợn hưởng thụ sự ấm áp của nàng.
Ba người Tạ Vãn Phong thấy thế, tức muốn phát điên.
Tiểu quỷ chết tiệt! Vậy mà lại dám sàm sỡ nàng!
Bước tới, Tạ Vãn Phong nói: “Mai Vũ, nàng ôm nó mệt rồi, để ta.”
Để ta, ta nhất định sẽ dạy dỗ tiểu quỷ này!
Mai Vũ cúi đầu, nhìn gương mặt đáng yêu của Thiên Hòa, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không cần, để ta ôm nó một lát.”
Chiều nay, Mai Vũ cứ như vậy yên lặng ôm Thiên Hòa. Hình ảnh đó, trong ánh hoàng hôn tĩnh lặng, đẹp đến kỳ lạ…nhưng sao thật bi thương.
Hoa Tử Nguyệt nhìn thấy, hơi lo lắng hỏi Tạ Vãn Phong: “Ngươi có cảm thấy Mai Vũ rất lạ không?”
“Ừ, ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng.” Tạ Vãn Phong gật đầu.
Trước khi đi, Mai Vũ muốn gặp lại tên Vô Trần kia, không, phải gọi là Gia Cát Trần mới đúng.
Thay một bộ hồng y, Mai Vũ buộc hờ tóc mình rồi đi ra khỏi phòng.
Đẩy cửa ra, người đang chờ ngoài cửa là An


q5---chuong-13-ta-da-quen-noi-voi-nguoi-ngay-do-ta-dung-doc-cham-tan-cong-han-1538454496.369.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK