“Vô Ca, đột nhiên huynh bị sao vậy?”
Mục Vô Ca nắm lấy tay Mai Vũ, thâm tình nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn làm chút gì đó cho nữ nhân ta yêu.”
Mai Vũ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.
Trong đôi mắt sáng như sao kia có ánh sáng chợt lóe.
Bất giác trừng mắt.
Trong đôi mắt kia rõ ràng có chứa quỷ kế.
Thật ra hắn không nói nàng cũng biết hắn đang bày trò gì.
Mục Vô Ca sợ nàng bắt hắn ra ngoài làm công nên ra chiêu trước chứ gì.
Ở biệt uyển đã nhiều ngày, trong phòng mỗi nam nhân đều có bày một cái tượng Bồ Tát. Tại sao ư? Nghe nha hoàn nói mấy người kia mỗi ngày đều cầu nguyện.
Nói là muốn cầu cho nàng sớm khỏe lại.
Lúc nha hoàn kể cho nàng nghe việc này còn rất hâm mộ cảm thán: “Tiểu thư có phúc thật đấy, có thể gặp được nhiều nam nhân tốt.”
Mai Vũ cười, liếc mắt xem thường.
Thật ra nàng biết cái đám người kia đang sợ. Sợ kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là mình nên mới cầu nguyện cả ngày.
Thật là…sợ cái gì chứ. Đã biết là phúc thì không phải họa, nếu đã là họa thì tránh không khỏi đâu.
Vừa lo lắng vừa đề phòng, Mục Vô Ca đột nhiên hiểu ra kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là mình.
Vì thế….hắn chủ động tìm đến Mai Vũ.
Nhìn Mục Cô Ca, lại nhìn tiểu hồ ly được người ta tìm thấy vài ngày trước, trước ánh mắt đáng thương của hai người, Mai Vũ đã bị đánh bại.
“Nên làm gì cho ta đây?” Mai Vũ hỏi.
Mục Vô Ca nghe vậy liền cười toe toét.
“Hay là vầy đi, nghe nói ngày mai gần đây sẽ nghênh đón Vương Tử nước bên cạnh. Họ sẽ cử hành một trận đấu tiễn, chỉ cần đạt giải nhất sẽ được một cây hoa thần kì. Hoa đó gọi là Thiên Âm. Nghe đâu về đêm nó sẽ tản ra bạch quang, còn có thể trị bách bệnh, hoa rất đẹp đó.”
Mai Vũ nghe về loài hoa đó thì có chút động tâm rồi.
Nàng nhớ hồi trước Vô Ca vì Vân Chu nên mới xảy ra chuyện.
Nhưng cũng chính đóa hoa đó đã cứu mạng mình, mỗi lần nhớ tới vẫn còn thấy nhói lòng.
Sau khi gặp lại, Mai Vũ nghe Đông Thần Thanh Vân nói lúc đó Mục Vô Ca bị tổn thương toàn thân do giá rét, phải ở trên hỏa thạch nung nóng nhiều ngày.
Loại đau đớn này không phải người bình thường nào cũng chịu được.
Nàng không thể nào tưởng tượng Mục Vô Ca đã làm cách nào để chống chọi.
Có lần nàng không nhịn được nên hỏi hắn.
Hắn cười rạng rỡ dưới ánh trăng, cúi đầu nhìn nàng nói: “Vì ta sợ trời tối nếu không có ta bên cạnh làm đèn cho nàng, nàng sẽ lạc đường. Bên cạnh nàng tuy có nhiều người nhưng ta vẫn lo lắng, nếu không đích thân ở cạnh nàng, ta không thể không lo…”
Vô Ca của nàng, vì nàng mà cái gì cũng chịu làm, tiểu hồ ly giảo hoạt.
Đau lòng ôm cổ Mục Vô Ca, nàng thấp giọng nói: “Vô Ca, ta không cần hoa thần kỳ gì đó, ta chỉ muốn các huynh ở bên ta.”
Mục Vô Ca ngạc nhiên, đôi mắt chứa đầy nét dịu dàng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: “Yên tâm đi, bây giờ ta sẽ không đem mạng ra cược nữa. Vì không có ta, Mai Vũ của ta sẽ lạc đường trong đêm mất.”
Hai người dựa vào nhau dưới ánh mặt trời, một khắc kia, xung quanh trở nên thật ấm áp.
Ngày hè thật đẹp.
Lúc nào cũng ngập tràn ánh sáng.
Ngày thứ hai, tại trận đấu tiễn. Mai Vũ ngồi cùng một chỗ với họ, được đãi ngộ như một công chúa.
Mục Vô Ca khí phách hiên ngang, tóc buộc bằng tơ tằm ngân sắc do Mai Vũ tự thêu và cột cho hắn.
Mai Vũ vẫy tay với Mục Vô Ca từ rất xa, hắn cũng cười sáng lạn với nàng.
Trong sân toàn những kẻ kém cỏi, ta thấy Vô Ca thắng chắc rồi.” Hoa Tử Nguyệt lướt nhìn chung quanh, nhếch môi cười.
“Ha ha ha, ta cũng thấy vậy. Nếu có ai đó làm hắn thua được thì đúng là khó lường.” Tạ Vãn Phong nhìn một vòng cũng nói như thế.
“Nàng nhất định sẽ đuổi theo người ta tới chân trời góc bể.” Đôi mắt tử sắc của Bách Bất Duy lóe sáng, đùa nàng.
“Ha ha, đó là chuyện tốt.” Liễu Hành Vân cũng nói.
Mai Vũ ngồi trên ghế, cười nói: “Rồi rồi, chúng ta chú ý xem. Không được bỏ qua biểu hiện phấn khích của Vô Ca nha.”
Nhân tài đã nói hết, bên cạnh đột nhiên có một đám người mặc y phục