Những thứ vốn không thể bị đụng chạm kia, hiện tại toàn bộ phải thay đổi rồi.
Bên ngoài sân của Vương gia, hồ hoa sen, bị bỏ đi rồi. Khôi phục thành bộ dạng trước đây.
Người làm trong Vương Phủ, có chút tiếc nuối nhìn những đóa hoa sen bị vứt bỏ kia.
Đã bắt đầu nở rồi. Nói không chừng mấy ngày nữa, là có thể thấy tràn đầy hoa sen.
Vương gia trước kia luôn nói, không được động vào đám hoa sen kia, hảo hảo quản lý đám hoa sen kia. Nhưng kể từ sau khi Vương gia ra ngoài vi hành trở lại, liền lập tức muốn người bỏ đi.
Còn nữa, thư phòng treo đầy mấy dây tơ, cũng biến về bộ dáng cứng nhắc như trước đây.
Đó là một đoạn ký ức đi, trong trí nhớ, có một người mặc hồng y nhảy lên. Khi đó Vương gia, không phải lạnh như băng. Bọn nha hoàn thường thường nằm ở trước cửa sổ, chờ dáng vẻ vội vã đi qua của Vương gia. Mỉm cười nói: “Vương gia nhà chúng ta, lại bị Vũ nha đầu trêu cợt rồi.”
Bọn hạ nhân thấy nha hoàn gọi Tiểu Vũ đó, cũng sẽ nói một câu: “Vũ nha đầu, trốn bên này, Vương gia sẽ không tìm được.”
Khi đó, người làm trong vương phủ, tựa hồ cũng bị nha hoàn mặc hồng y đó lây bệnh.
Trở nên cởi mở, trở nên dám nho nhỏ cãi lời Vương gia.
Nhưng nha đầu kia đã rời đi nha.
Sau đó Vương Phủ, lại trở thành Vương phủ lạnh lùng.
An Thiếu Hàn ngồi trên cây hoa đào, nhẹ nhàng thổi tiêu.
Trong trí nhớ, đột nhiên nhớ tới một ngày kia nàng rời khỏi Vương Phủ, hắn núp ở trong vườn cây, len lén nghe được một bài thơ.
Lấy gỗ đào làm lược chải tóc, sợi tóc chưa bao giờ trong triền miên. Từng năm từng tháng chải tóc cho ngươi, người nào già chải tóc cho người nào.
Nàng thê lương nhớ tới bài thơ kia.
Khi đó, tim của hắn, không khỏi đau. Hắn không hiểu được loại đau khổ này. Chẳng qua là có một loại cảm giác cô phụ kỳ vọng của nàng.
Hắn đã từng thử nghĩ đến cách nghĩ của nàng một chút. Hắn cũng biết, nàng không làm sai bất cứ chuyện gì.
Rốt cuộc, dây dưa với nàng làm gì chứ?
Thật ra thì, hắn coi nàng là ai chứ?
Nàng là hận mình đi.
Phiền não ném tiêu trong đi, An Thiếu Hàn dựa ở trên cây hoa đào, yên lặng nhắm hai mắt lại.
Tiểu Vũ, ngươi. . . . . . Biết không?
Ta phải thành thân rồi đấy.
Ba tháng sau, thành hôn cùng quận chúa Lâm quốc.
Ngươi bây giờ, nhất định đang ở nơi nào đó trên giang hồ, tiêu sái sống.
Ngươi có biết hay không, ta càng ngày càng không thể khống chế nổi trái tim của mình rồi.
Nó tựa hồ đi theo sợi tơ hồng kia vẫn bay tới một nơi mà ta không biết.
Tình yêu, ta chưa bao giờ tin. Nhưng ta muốn gặp ngươi. . . . . .
Tại sao. . . . . . Muốn gặp ngươi. . . . . .
“Cút ra ngoài cho ta!” Một tiếng rống to truyền đến, người khác liền chạy lăn một vòng.
Mai Vũ nổi giận! Choáng nha! Cô nương rốt cuộc quái gị ở chỗ nào? Các ngươi không biết tin đồn là không đúng sao! Các ngươi không biết phỏng đoán giang hồ luôn luôn khác xa so với sự thực hay sao!
Trạng thái của Mai Vũ bây giờ, rõ ràng rơi vào bên bờ biên giới sắp sụp đổ.
Đã vài ngày, người tới cửa giao dịch không có một người nào bình thường.
Làm hại nàng mỗi ngày bị ba nam nhân kia cười nhạo.
“Nữ nhân chính là nên ở nhà dệt vải.”
“Nữ nhân quái dị sẽ phải làm ra chuyện lạ mới có thể được công nhận. Ngươi đạt tiêu chuẩn.”
“Mai Vũ, ngươi bây giờ thật sự là sát thủ quái dị nhất giang hồ.”
–|| Nam nhân, chỉ cần đang đàm luận chuyện nữ nhân xinh đẹp cùng chuyện tổn hại kẻ thù chung thì mới có thể đứng cùng một chiến tuyến.
Mai Vũ thật sâu cảm nhận được điểm này.
Mục Vô Ca từ bệ cửa sổ nhảy xuống, đi tới trước khuôn mặt thống khổ của Mai Vũ, không sợ làm người kinh ngạc đến chết không ngừng nói: “Nếu không, ngươi theo ta đi thôi.”
Mai Vũ trừng mắt: “Có ý tứ gì?”
Mục Vô Ca nhún vai: “Đêm qua gia tộc triệu gấp. Muốn ta trở về thanh lý môn hộ.”
Mai Vũ cả kinh, nhìn hắn: “Thế nào? Đánh người trong nhà?”
Khóe miệng Mục Vô Ca co giật: “Ngươi quả nhiên đủ tục. Cái này gọi là có người phản bội sư môn. Nội đấu, thua thiệt ngươi có thể tục như vậy.”
Mai Vũ cau mày: “Đừng nói nhảm nhiều như vậy. Rốt cuộc thế nào?”
Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân cũng thu tâm chơi đùa lại, đi tới nghe hắn nói.
Mục Vô Ca kéo ghế dựa ngồi xuống, hời hợt nói: “Là sư huynh của ta. Trộm thần tiễn, mang theo một phần đệ tử làm phản. Sư phụ muốn ta trở về, trừng phạt phản đồ.”
Mai Vũ hiểu rõ gật đầu, nghiêm túc nhìn hắn: “Vô Ca, ta đi với ngươi.”
Mục Vô Ca nở nụ cười.
Nha đầu này, quả nhiên đủ trượng nghĩa.
“Vô Ca, làm cố chủ thứ hai của ta, ta cũng không cần vật trân quý nhất của ngươi. Con tiểu hồ ly này là được rồi!” Mai Vũ tiếp tục, nghiêm túc nói.
Nụ cười của Mục Vô Ca, hoàn toàn cứng ngắc.
Liễu Hành Vân tiến lên, vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Gia cũng đi cùng.”
Tạ Vãn Phong rất dứt khoát nắm con tiểu hồ ly màu bạc kia lên, nói: “Đến đây, gọi ca ca đi.”
. . . . . .
Mục Vô Ca hối hận, hối hận phải mang theo xú nha đầu trừ không có bản lãnh gì, còn một thân tật xấu kia.
Nữ nhân hư, nàng quả nhiên là nữ nhân xấu a.
Bất quá, Mai Vũ từ trước đến giờ có thể ỷ lại tuyệt đối không buông tay.
Đoàn người, còn chưa chờ Mục Vô Ca phản kháng quá mức đã thu thập xong đồ đạc, gió cuốn tàn trào bước về nơi Mục Vô Ca xuất sư — Ngân Nguyệt sơn trang.
Mà đang lúc rời đi, Bách Hiểu Đường mang theo công việc đến tìm, bất quá bị Mai Vũ dứt khoát cự tuyệt.
Hừ, cô nương làm thuê cho ai cũng không bằng làm thuê cho Mục Vô Ca.
Sau lần này, danh tiếng của cô nương nhất định sẽ vang xa.
Mai Vũ không biết là, danh tiếng của nàng bây giờ đã rất vang xa rồi.
Bởi vì trên giang hồ, quá nhiều kẻ thù của Hoa Tử Tiêu, đã tìm tới nàng.
Bất quá, coi như nàng biết, cũng chỉ sẽ nói câu: “A, đây chính là con đường giang hồ a. Đủ hung hiểm, đủ kích thích, đây mới là đi ra ngoài lăn lộn a.”
Đứng giữa núi rừng không gió, nhìn thân ảnh đi xa của bốn người, Vô Vân lâu chủ nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Diêu một thân áo đen, hỏi: “Ngươi muốn làm sao?”
Thượng Quan Diêu ác độc cười: “Bốn người này ở chung một chỗ, căn bản cũng không có mấy người có thể thu thập được. Tạ Vãn Phong liền phiền toái lâu chủ rồi. Liễu Hành Vân a, tính mạng của Liễu gia trang là lễ vật đầu tiên ta tặng cho hắn. Còn dư lại Mục Vô Ca cùng Mai Vũ, liền cùng nhau chết ở Ngân Nguyệt sơn trang thôi.”
Vô Vân lâu chủ nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Được, liền làm theo cách ngươi nói. Thành công, ngoài phần thưởng vượt qua mười lăm trận, ngươi từ đó chính là tam lâu chủ của Vô Vân lâu.”
Thượng Quan Diêu kinh ngạc há miệng, rồi sau đó, dập đầu nói: “Thượng Quan Diêu tạ lâu chủ ân điển.”
Vô Vân lâu chủ cười khẽ, xoay người mơ hồ rời đi.
Khóe miệng Thượng Quan Diêu kéo ra nụ cười dữ tợn.
Ha ha, Liễu Hành Vân, đây chính là cái giá của việc ngươi vứt bỏ ta, ngươi biết không. Mười lăm trận kia ta là làm sao sống sót vượt qua? Trên người ta không có một khối da hoàn chỉnh, trên người ta không có một chỗ nào không chảy máu. Ta té xỉu ở trong trận, điều cuối cùng trong miệng tâm tâm niệm niệm đều là muốn ngươi hoàn lại những năm tháng này cho ta.
Cho dù thân thể của ta đau đớn hơn nữa, lòng của ta đau đớn hơn nữa, nhưng ta vẫn còn yêu ngươi đấy.
Ngươi biết không?
Ngươi là của ta, đã định trước là của ta.
Mai Vũ, liếc mắt nhìn về phía rừng núi đen nhánh, hơi nhíu mày.
Tạ Vãn Phong không hiểu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Mai Vũ lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua tựa hồ có một cỗ mùi vị quen thuộc ở gần đây.”
Tạ Vãn Phong liếc mắt, lôi kéo nàng, nói dông dài: “Ngươi a, quá nghi thần nghi quỷ rồi.”
Mai Vũ bật cười, đúng vậy. Thật sự là nàng vô cùng nhạy cảm. Nơi bí ẩn thế này, làm sao có thể có người không có chuyện gì chạy tới đây.
Dọc đường đi, Mai Vũ luôn có một cỗ bất an.
Tựa hồ, có điều gì đó đang âm thầm bắt đầu khởi động.
Ngày thứ nhất, bình an vô sự.
Ngày thứ hai, đám người Mai Vũ ngồi trước bàn cơm, đột nhiên liền gặp một thầy bói.
Nàng vốn tính toán không nhìn, nhưng sau khi Tạ Vãn Phong cùng thầy bói đó nói mấy câu, vội vàng trở lại.
Nói một câu: “Ta muốn ra ngoài mấy ngày, các ngươi đến Ngân Nguyệt sơn trang trước đi.”
Mục Vô Ca thờ ơ nói: “An tâm đi đi, ta sẽ chiếu cố tốt nha đầu ngu ngốc này. Chẳng qua là mấy tạp chủng phản bội. Không sao.”
Mai Vũ cũng muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn quá gấp, gấp đến cái gì cũng không để ý tới, liền xoay người rời đi.
Nàng duỗi duỗi tay, thủy chung không dám kéo nửa ống tay áo của hắn.
Thân ảnh hắn vẫn như cũ, vẫn phiêu diêu như cũ, lần này, vừa như gió lướt đi.
Mai Vũ nhìn cửa sổ trống không, không nói gì.
Gió đêm, chính là như vậy, chưa bao giờ nàng có thể nắm bắt.
Mà hắn, cho tới bây giờ đều không muốn nói cho nàng, mình muốn đi đâu, làm gì.
Lòng của Mai Vũ, có chút nguội mất.
Vãn Phong, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu kia một ngày, ta không tìm được ngươi, ta nên làm cái gì bây giờ?
Ta hiểu rõ ngươi không nghĩ qua.
Cho nên, ta chỉ ở trong lòng hỏi một chút.