Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Bách Bất Duy, liếc nhìn cánh hoa nơi bờ vai, trái tim bất giác trầm luân.
Đó là màu sắc sáng lạn nhất trong sinh mệnh hắn, là khởi đầu mới của hắn.
Sao nàng lại biết điều mà hắn sợ hãi?
Dường như hắn luôn sợ hãi. Sợ không ai chấp nhận dáng vẻ này của hắn.
Nhưng nữ tử này lại dễ dàng làm cho hắn tin rằng một Bách Bất Duy như thế vẫn có thể tiếp tục sống tốt.
Đặt tay lên tóc Mai Vũ, Bách Bất Duy nhắm mắt lại: “Ngươi thắng, đi đi.”
Nhét một viên thuốc vào tay Mai Vũ, Bách Bất Duy khẽ cười: “Giải dược, cầm đi.”
Mai vũ mỉm cười: “Cảm ơn, Bách Bất Duy.”
Xoay người, Mai Vũ đi dưới ánh trăng.
Bách Bất Duy ở phía sau, yên lặng nhìn theo bóng lưng nàng.
“Mai Vũ, chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Đột nhiên trong lòng lại thấy luyến tiếc.
Nữ tử đã trùng sinh cho ta, chúng ta rồi sẽ gặp lại.
“Ha ha, Bách Bất Duy, trí nhớ của ta rất kém, nếu ngươi thay đổi dáng vẻ, có thể ta sẽ không nhớ được. Nếu ngươi vẫn giữ dáng vẻ này, ta sẽ nhớ đến ngươi. Nhưng mà dù sao ta vẫn phải nói không muốn gặp lại ngươi đâu, loại người có tính cách vặn vẹo là loại ta ghét nhất.” Mai Vũ dừng chân, không quay đầu, mặc cho gió thổi tóc nàng bay tán loạn.
Bách Bất Duy cười tà: “A?... Thật không? Lúc nữ nhân nói không tức là có. Ngươi nói không muốn gặp tức là muốn gặp lại rồi. Vậy, hẹn gặp lại.”
Mai Vũ lắc đầu, không nói gì thêm, nhét viên thuốc vào miệng, bĩu môi.
Thật đúng là một kẻ đáng ghét! Không biết hắn lấy cái tự tin đó ở đâu ra nữa.
Bách Bất Duy à? Mai Vũ nàng sẽ nhớ kỹ.
Đi không bao lâu, nàng đã gặp một nam nhân so với nàng còn thảm hơn chui ra từ bụi cây.
Nhìn quanh bốn phía.
Khóe miệng Mai Vũ co rút.
-_- Người này chui vào ổ gà hả? Sao lại thành như vậy chứ?
Chỉ thấy người nọ nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới nhưng lại chẳng nhìn về phía nàng.
Mai Vũ đợi một lúc lâu, trong lòng lửa giận càng lúc càng tăng.
Cái tên trời đánh Liễu HànhVân! Ngươi không cảm thấy sự tồn tại của bổn cô nương sao! Ngươi nhìn dáo dác cả một vòng như vậy mà lại không thấy bổn cô nương đứng cách đó không xa à!
“Liễu Hành Vân!” Quát to một tiếng, Liễu Hành Vân cất bước tiến đến.
Nếu không phải chân của bổn cô nương chưa hoàn toàn khôi phục, ta nhất định sẽ giẫm cho ngươi một cước.
Liễu Hành Vân nghe tiếng, vui vẻ nhìn sang.
Thấy Mai Vũ mặc dù có hơi nhếch nhác nhưng hình như vẫn rất khỏe mạnh, hắn hưng phấn chạy tới.
“Mai Vũ… Ây da! Sao ngươi lại đánh ta!” Liễu Hành Vân còn chưa kịp bày tỏ tâm tình kích động thì đã bị Mai Vũ cốc vào đầu một cái.
Có lầm hay không? Có lầm hay không vậy? Liễu đại thiếu gia cất công tìm nàng mà nàng còn dám tỏ thái độ như vậy! Đúng là muốn chết mà, muốn chết!
Mai Vũ trừng mắt, đặt toàn bộ sức nặng của cơ thể lên người hắn, không thèm để ý tới tiếng gào khóc của hắn.
Liễu Hành Vân đỡ nàng, nhìu mày: “Nặng quá!”
Khóe miệng Mai Vũ giật giật: “Liễu Hành Vân, ngươi muốn chết à?”
“Ách, Mai Vũ đại nhân, tiểu nhân sai rồi, ngươi có muốn ta cõng hay không?” Liễu Hành Vân biết mình lỡ miệng, vội vàng nịnh nọt.
Mai Vũ cười thật dịu dàng, nói: “Vậy làm phiền Liễu công tử rồi.”
Liễu Hành Vân xém chút nữa là thở không ra hơi.
Mẹ nó! Hắn chỉ nói có chút xíu thôi mà!
“Mai Vũ, đừng mà, ta chỉ nói đùa thôi.” Liễu Hành Vân đáng thương cầu xin tha thứ.
Làm ơn đi, hắn mới vừa đánh nhau với người ta có được không? Tuy không biết Mai Vũ đã gặp những gì, nhưng so sánh độ thê thảm của hai bên, ngoài mình vẫn còn đầy đủ tứ chi thì độ nhếch nhác cũng ngang ngửa nhau.
“Ha ha, ta mặc kệ, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Nhanh lên, bổn cô nương đang là người tàn phế đó.” Mai Vũ nhíu mày, rõ ràng không để mình chịu thiệt, chuẩn bị sẵn sàng nói.
Hừ, Liễu Hành Vân, dám trêu chọc ta, bổn cô nương sẽ không tha cho ngươi.
Liễu Hành Vân đành ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cực kỳ đau khổ nghĩ: Hắn hối hận rồi, bây giờ trở lại tìm Liên Dung không biết có được không?
Hắn là đồ ngốc, nhất định là bị ngốc rồi. Sao lại để thôn cô xảo quyệt này ăn sạch chứ?
Cõng nàng lên, Liễu Hành Vân vững vàng đi về phía trước.
Chà, nha đầu này nhẹ hơn trong tưởng tượng của hắn. Ngoài miệng hắn nói nàng nặng kỳ thật nàng lại rất nhẹ.
“Mai Vũ, ngươi không thể hung dữ với ta như vậy có biết không? Lúc nãy có một tuyệt thế mỹ nữ nói không phải ta thì không lấy chồng đó.” Liễu Hành Vân cảm nhận tóc nàng nhẹ nhàng cọ xát, nở nụ cười, lại bắt đầu đùa giỡn.
Mai Vũ nằm trên lưng hắn trừng mắt, thầm nghĩ, vừa rồi cũng có một đại mỹ nam muốn nàng ở lại bên hắn nha.
“Vậy sao ngươi không lấy? Cơ hội chỉ có một lần, không có lần thứ hai đâu. Muốn ta dịu dàng một chút thì mơ đi.”
“Ha ha.” Dlễn~dàn~Llê~Quý~Đôn
“Liễu Hành Vân, ngươi bị ngáo à? Cười ngây ngô cái gì đó?” Mai Vũ nhíu mày, nắm chặt tóc hắn, hỏi.
Làm gì mà cười đến kỳ quái như vậy?
Liễu Hành Vân kêu to: “Á! Đừng nắm! Mái tóc đẹp của bổn thiếu gia sắp bị ngươi nắm hư rồi!”
“Ta cứ nắm đấy! Cứ nắm đấy!” Mai Vũ bướng bỉnh siết chặt tay, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Liễu Hành Vân chỉ có thể mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Có lẽ, đây là cảm giác thích một người.
Cho dù ngoài miệng lải nhải về tật xấu của nàng, cả hai như mấy đứa con nít, suốt ngày cãi nhau, nhưng những lúc quan trọng, họ luôn biết rõ trên đời này có nhiều chuyện phải có người kia mới được.
Không thể thay thế, Mai Vũ, ngươi là sự tồn tại không thể thay thế trong lòng Liễu Hành Vân.
Cảm nhận hơi ấm từ nàng, Liễu Hành Vân hạnh phúc cười ngây ngô.
Ở bên nàng, thật tốt.
“Này, các ngươi ở đây à, ta tìm các ngươi lâu rồi đó.” Có một người nhảy ra, cả người ướt nhẹp lại dính đầy lá cây, ra vẻ thở phào nhẹ nhõm nói.
Mai Vũ và Liễu Hành Vân dừng bước.
Hai đôi mắt trừng to.
Có ai có thể nói cho họ biết sinh vật phía trước là cái gì không vậy?
“Á! Quái vật!” Mai Vũ lớn tiếng thét chói tai.
Tạ Vãn Phong tức đến giậm chân, nói: “Thôn cô đáng chết! Ngươi rống thêm một tiếng nữa cho bổn thiếu gia!”
“Gì chứ? Giật cả mình, thì ra là ngươi à, ta còn tưởng là quái vật nào chứ.” Mai Vũ dẫu môi, mất hứng nói.
Rõ là, tất cả đều tại Tạ Vãn Phong cả người một màu xanh lục, dáng vẻ kỳ lạ như vậy, nàng không kích động mới là lạ.
-_- Thật muốn đánh nàng. D lễ[email protected]~Llê[email protected]ý~Đôn
Tạ Vãn Phong vừa gỡ đống lá trên người xuống vừa trừng mắt nhìn nàng.
Nàng nghĩ tại ai mà hắn biến thành như vậy chứ!
“Vãn Phong, đã xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại biến thành như vậy?” Liễu Hành Vân nén cười hỏi.
Tạ Vãn Phong chướng mắt, giận dữ nói: “Muốn cười thì cười đi, bây giờ ngươi cũng có khá hơn chút nào đâu, ai cũng như nhau. Xảy ra chuyện gì thì một lời khó nói hết được.”
Mai Vũ nhìn chằm chằm gương mặt đầy nét vui vẻ của hắn.
Khẽ cười, Mai Vũ tựa đầu vào vai Liễu Hành Vân: “Hình như hắn gặp chuyện tốt.”
Liễu Hành Vân chớp mắt, gật đầu: “Ừ, chắc được gặp lại người quen.”
“Còn các ngươi, sao lại thành như thế này?” Tạ Vãn Phong chỉnh trang lại bản thân, xác định mọi thứ ổn thỏa mới ngẩng đầu hỏi bọn họ.
Mai Vũ và Liễu Hành Vân nhìn nhau, nhe răng cười rạng rỡ.
“Một lời khó mà nói hết, có rất nhiều chuyện xảy ra nha.” Mai Vũ nói.
“Đúng đúng.” Liễu Hành Vân phụ họa.
Ba người nhìn nhau cười, tiếp tục đi về phía trước.
“Chúng ta về thôi, lấy được Bách Long Nhãn rồi.” Mai Vũ trên vai Liễu Hành Vân nói.
“Ồ, làm việc nhanh thật.” Tạ Vãn Phong cười nói.
Mai Vũ hếch cái mũi nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi.”
Phía chân trời, ánh trăng dần tàn phai.
Tiên lâm, đêm nay tạm biệt ở đây thôi.
Những ân oán tình thù, những bí mật rung động võ lâm đều đã là những chuyện trong quá khứ.
Không cầm tìm hiểu, cũng không cần truy cứu.
Hãy để cát bụi về với đất, để mọi thứ theo gió bay đi.
Lúc ba người rời khỏi khu rừng, có ba người khác cũng xuất hiện dưới ánh ban mai.
Một bên là bình minh, một bên là bóng của những người đó.
Bách Bất Duy mỉm cười, thi lễ với hai người kia, nói: “Ta phải về đây. Về với nhân thế.”
Liên Dung khẽ cười: “Ha ha, ta cũng chán ghét nơi này rồi.”
Ba người gật đầu, xoay người bước đi.
“Hẹn gặp lại.”
Cái gọi là bằng hữu, không cần thiên ngôn vạn ngữ. Cái gọi là biệt ly cũng không phải bùi ngùi xót xa.
Bọn họ là bằng hữu đồng sinh cộng tử với nhau, là bằng hữu có thể hy sinh vì nhau. Cho nên lời hẹn gặp lại không phải nói suông mà là hứa hẹn.
Đã hứa rồi, sau này sẽ còn gặp lại.