Sắc mặt Đông Thần Thanh Vân vẫn vô cùng khó coi. Người bên cạnh Mai Vũ đã chết, nếu cứ như vậy, chỉ sợ nàng ấy sẽ muốn giết Đông Thần Hạo.
Đến lúc đó, đúng là thiên hạ đại loạn rồi.
Cho mấy người bên cạnh lui xuống, Đông Thần Thanh Vân muốn nói rõ vấn đề này với hắn.
“Nghĩ cách diệt trừ những binh lính đó đi.” Đông Thần Thanh Vân lạnh lùng cất lời.
Đông Thần Hạo chớp mắt, hỏi: “Tại sao lại phải diệt trừ? Trên chiến trường những binh lính này rất hữu dụng.”
Hắn thừa nhận mình có tư tâm.
Trong thời điểm này, hắn lại muốn chúng.
Sau khi phân thích thiệt hơn, hắn cảm thấy thật ra không giết những binh lính kia cũng tốt.
Nếu không giết, thiên hạ và Mai Vũ, hắn chắc chắn sẽ có được một thứ.
Lúc hắn lựa chọn giữa hai thứ này, hắn lại không chút do dự lựa chọn Mai Vũ.
Có lẽ để đáp lại câu nói kia, tịch mịch nhất là lòng đế vương.
Sau khi làm hoàng đế chân chính, hắn mới phát hiện tịch mịch là như thế nào.
Hắn muốn Mai Vũ, muốn có một người bên hắn cả đời, nên hắn mới có thể tàn nhẫn như vậy.
Đông Thần Thanh Vân dường như bị chọc cho tức điên, nàng phẫn nộ mắng Đông Thần Hạo: “Ngươi điên rồi à! Nếu cứ tiếp tục như vậy những người này không được chết già hay sao? Đây là loại tồn tại đánh mất hết nhân tính.”
“Tay công chúa cũng nhuốm không ít tội nghiệt, tay hai chúng ta đã sớm dính đầy máu tanh, sợ gì làm thêm vài lỗi chứ. Hơn nữa, ta chính là Thiên Tử. Cho dù có tội cuối cùng cũng sẽ được tha thứ.” Đông Thần Hạo ngẩng đầu dõng dạc.
“Đông Thần Hạo! Ta thấy ngươi điên thật rồi! Chẳng lẽ ngươi không còn chút lương tri nào sao? Những người này lục thân không nhận, ai cũng giết, đến lúc đó mặc kệ là Đông Thần hay Tây Thự đều gặp kiếp nạn. Nếu ngươi thật sự muốn giữ lại đám người này, ta cũng không ngại gánh cái tội danh mưu đồ soán ngôi.” Đông Thần Thanh Vân nói rồi rút kiếm kề cổ Đông Thần Hạo.
Đông Thần Hạo khẽ nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh băng của Đông Thần Thanh Vân, nàng đang dùng vẻ mặt không sợ chết nhìn hắn.
Đông Thần Hạo không khỏi cười khổ.
Trên đời này, nữ nhân dám làm vậy với hắn chỉ có hai người.
Một là Mai Vũ, một là Đông Thần Thanh Vân.
Đây đúng là trời giáng khắc tinh xuống.
“Ta đang đợi, đợi nữ nhân kia tự đến bên ta. Những con quái vật này chỉ chờ đến lúc đó. Bây giờ còn thiếu người đi tìm Gia Cát Trần để hắn tìm cách. Chỉ cần Mai Vũ vừa đến, ta sẽ lập tức thi hành sát lệnh với đám quái vật.” Đông Thần Hạo nhìn về nơi đám quái vật vẫn không ngừng chém giết, khẽ nói.
Đông Thần Thanh Vân sửng sốt, thu kiếm lại.
“Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, không được đổi ý.”
“Đương nhiên.”
Xem như là kiểm tra thử… mình rốt cuộc có thể vì Mai Vũ làm đến mức nào.
Nhìn sang đám quái vật kia, Đông Thần Thanh Vân xoay người rời khỏi.
Chắc phải tìm Nam Triều Nhất thương lượng một phen.
Nghĩ vậy, Đông Thần Thanh Vân lại quay đầu, nói với Đông Thần Hạo: “Gia Cát Trần không giữ lại được.”
Tay Đông Thần Hạo lập tức nắm chặt tay.
Đó là đồng bọn từ nhỏ cùng lớn lên với mình. Là thủ hạ trung thành nhất của mình.
Giữ hay không giữ…hắn thật sự không thể lựa chọn.
Nhưng hôm nay hắn chính mắt thấy những con quái vậy này. Cả người mà bọn chúng muốn giết.
Gia Cát Trần, tại sao khanh trung thành với ta nhưng lại muốn giết nữ nhân mà ta yêu nhất. Ta không hiểu, không thể nào hiểu được.
Bão cát lẳng lặng quét qua chiến trường tiêu điều, Đông Thần Hạo…vẫn đang mờ mịt.
Lúc Mai Vũ tỉnh lại, trời đã về đêm.
Nhìn xà nhà, Mai Vũ vô cảm, không nhúc nhích.
“Mai Vũ, nàng tỉnh rồi? Ăn chút gì đi.” Vân Khinh lay nhẹ Mai Vũ, khẽ nói.
Dường như Mai Vũ không cảm giác được, nàng vẫn không nhúc nhích.
Cái gì cũng không nhìn, cũng không nghe gì cả.
Lắc đầu, Vân Khinh ra khỏi phòng.
Bọn Hoa Tử Nguyệt lo lắng hỏi: “Sao rồi?”
“Mai Vũ bị đả kích lớn, chỉ sợ nhất thời không thể khôi phục được.” Vân Khinh bất đắc dĩ nói.
Trong phòng, đôi mắt Mai Vũ trống rỗng, nhìn chăm chăm vào khoảng không.
Nàng lại không thể cứu thêm một thiếu niên nữa.
Lại thêm một người nàng yêu rời khỏi nàng.
Mời ngươi tiếp tục sống trong đau khổ đi.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Sống trong đau khổ? Không sai.
Nàng bây giờ ngay cả tư cách làm thiêu thân cũng không còn. Nàng phải sống, để Mặt Trời của Tây Thự không bao giờ lặn. Thừa nhận sự thống khổ và nỗi bi ai không thể chết đi, phải tiếp tục sống.
Thiên Điểu, đệ cứ an tâm ra đi. Ta hứa với đệ sẽ tiếp tục sống trong đau khổ.
Đến giờ…Liễu Hành Vân cũng rời khỏi nàng. Thật ra…nàng không cách nào chấp nhận việc hắn hi sinh.
Từ trước đến giờ nàng vẫn luôn muốn ở bên hắn. Không biết nên nói thành lời thế nào, không biết nên làm sao để biểu đạt nguyện vọng của mình. Chỉ giống như một tên ngốc đồng ý cùng nàng đi đến chân trời góc bể. Lời thề sắc son giữa chúng ta, huynh không đổi ý, chỉ là huynh đã quên đi ước định Bích Lạc Hoàng Tuyền.
Hành Vân, ta đã từng nói với huynh rồi phải không? Ta đã nói với huynh: Bích Lạc Hoàng Tuyền, ta cũng theo huynh.
Nếu vậy huynh sẽ không nhẫn tâm rời khỏi ta. Dù biết rõ ta không thể rời khỏi huynh, vẫn nhẫn tâm rời bỏ ta.
Ngoài cửa sổ, có bóng người đang đứng.
Người tới nhẹ giọng nói với Mai Vũ: “Ta tới chuyển lời, Hành Vân kêu ta nói với nàng: Bất luận ra sao, lòng Liễu Hành Vân vẫn ở bên Mai Vũ, làm bạn với nàng. Hắn muốn nàng mạnh mẽ lên.
Tay Mai Vũ run rẩy che miệng, cố gắng để mình không khóc ra tiếng.
Ta phải luân hồi bao nhiêu lần mới khiến huynh đời này dành hết tất cả cho ta. Ta đã ở dưới gốc Bồ Đề bao nhiêu năm mới có thể có được tấm lòng nhiệt tình của huynh?
Sinh mệnh của ta thiếu đi huynh, trong những năm tháng dài đằng đẵng, lưu lại dấu vết mãi mãi không phai.
Mặt trời tháng năm của ta, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại huynh.
Người ngoài cửa sổ vẫn chưa đi. Nén nước mắt, hắn nói với người bên trong: “Tên đần độn kia lúc nào cũng làm cho người ta lo lắng. Nàng muốn uống một chén hay không?”
Bên trong thật lâu vẫn không có tiếng đáp lại, Tạ Vãn Phong lắc đầu, nâng bầu rượu, ra vẻ muốn đổ vào miệng mình thật.
Cửa sổ phía sau mở ra.
Bầu rượu trên tay bị cướp đi sau đó lại được trả về.
Dưới ánh trăng đêm lạnh lẽo rét buốt, Mai Vũ và Tạ Vãn Phong đều không lên tiếng, chỉ uống rượu, mãi đến khi bầu rượu trống rỗng.
Mai Vũ nhảy ra ngoài cửa sổ, dựa vào lòng Tạ Vãn Phong.
Tìm vị trí thoải mái, Mai Vũ nhỏ giọng thủ thỉ: “Vãn Phong, ta phải làm gì đây? Nên trốn đi à?”
“Ngốc, trốn có ích lợi gì chứ.” Tạ Vãn Phong vuốt tóc nàng, đáp.
“Cũng đúng, trốn cũng không được gì.”
Cọ vào mặt nàng, Tạ Vãn Phong cười.
“Mai Vũ, chúng ta đều chết cả rồi, biết không? Không còn ai sống sót cả, chỉ là vấn đề thời gian thôi, nàng hiểu không?”
Mai Vũ ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Đừng bao dung với ta như vậy, Vãn Phong, ta sẽ đẩy các huynh vào con đường chết, nên đừng bao dung ta, được không?
Những người hiểu rõ nàng, đều là những người nàng yêu thương nhất.
Bây giờ nàng đã hiểu được thế nào là yêu.
Dù cho ngọt ngào, chua chát, vui vẻ hay đau đớn. Chỉ cần liên quan đến họ, nàng không bao giờ quên.
Tình cảm đó…hẳn là yêu.
Nàng yêu họ. Nhưng nàng không thể không chọn cách tàn nhẫn.
“Vãn Phong, sao lại là ta?” Mai Vũ lại khóc, đau khổ hỏi Tạ Vãn Phong.
Tạ Vãn Phong vuốt tóc nàng, đau lòng nói: “Mai Vũ, chúng ta không phải đều biết hay sao? Cuộc sống vốn dĩ không công bằng. Đừng do dự nữa có được không? Bọn ta không sợ chết, chỉ là nàng muốn sống trong đơn độc, thôn cô mà bọn ta yêu, ta rất lo lắng cho nàng.”
Bả vai Mai Vũ run rẩy, không ngừng run.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu được ý của người kia.
Song sinh liên hoa nở, thời điểm tất yếu, vòng qua Mạnh Bà Thang, gặp gỡ người trọng yếu.
Bây giờ nàng muốn đến chỗ Đông Thần Hạo, bàn điều kiện với hắn.
Thiên Điểu nói đúng, thời điểm tất yếu nàng nên nhìn thẳng vào giá trị của mình.
Đông Thần Hạo muốn nàng, nàng quyết định sẽ đem mình ra làm lợi thế.
Chiến trường này có quá nhiều người.
Đối mặt với Quân đoàn bất tử ngoài kia, bọn họ cũng đành bó tay thôi. Kết quả cuối cùng sẽ chết vì bị vây thành.
Nàng muốn nói với người kia, thật ra đây không phải đường nàng chọn, mà là con đường nàng không thể không đi. Vì nàng không muốn đợi lúc nước mất nhà tan mới bị ép làm nữ nhân của Đông Thần Hạo.
Nàng muốn đích thân nói với Đông Thần Hạo.
Thân thể của nàng có thể cho hắn, nhưng lòng nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về những người nàng yêu.
Sau khi Đông Thần Hạo nhìn thấy Mai Vũ an toàn vào thành, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Đông Thần Thanh Vân vẫn vô cùng khó coi. Người bên cạnh Mai Vũ đã chết, nếu cứ như vậy, chỉ sợ nàng ấy sẽ muốn giết Đông Thần Hạo.
Đến lúc đó, đúng là thiên hạ đại loạn rồi.
Cho mấy người bên cạnh lui xuống, Đông Thần Thanh Vân muốn nói rõ vấn đề này với hắn.
“Nghĩ cách diệt trừ những binh lính đó đi.” Đông Thần Thanh Vân lạnh lùng cất lời.
Đông Thần Hạo chớp mắt, hỏi: “Tại sao lại phải diệt trừ? Trên chiến trường những binh lính này rất hữu dụng.”
Hắn thừa nhận mình có tư tâm.
Trong thời điểm này, hắn lại muốn chúng.
Sau khi phân thích thiệt hơn, hắn cảm thấy thật ra không giết những binh lính kia cũng tốt.
Nếu không giết, thiên hạ và Mai Vũ, hắn chắc chắn sẽ có được một thứ.
Lúc hắn lựa chọn giữa hai thứ này, hắn lại không chút do dự lựa chọn Mai Vũ.
Có lẽ để đáp lại câu nói kia, tịch mịch nhất là lòng đế vương.
Sau khi làm hoàng đế chân chính, hắn mới phát hiện tịch mịch là như thế nào.
Hắn muốn Mai Vũ, muốn có một người bên hắn cả đời, nên hắn mới có thể tàn nhẫn như vậy.
Đông Thần Thanh Vân dường như bị chọc cho tức điên, nàng phẫn nộ mắng Đông Thần Hạo: “Ngươi điên rồi à! Nếu cứ tiếp tục như vậy những người này không được chết già hay sao? Đây là loại tồn tại đánh mất hết nhân tính.”
“Tay công chúa cũng nhuốm không ít tội nghiệt, tay hai chúng ta đã sớm dính đầy máu tanh, sợ gì làm thêm vài lỗi chứ. Hơn nữa, ta chính là Thiên Tử. Cho dù có tội cuối cùng cũng sẽ được tha thứ.” Đông Thần Hạo ngẩng đầu dõng dạc.
“Đông Thần Hạo! Ta thấy ngươi điên thật rồi! Chẳng lẽ ngươi không còn chút lương tri nào sao? Những người này lục thân không nhận, ai cũng giết, đến lúc đó mặc kệ là Đông Thần hay Tây Thự đều gặp kiếp nạn. Nếu ngươi thật sự muốn giữ lại đám người này, ta cũng không ngại gánh cái tội danh mưu đồ soán ngôi.” Đông Thần Thanh Vân nói rồi rút kiếm kề cổ Đông Thần Hạo.
Đông Thần Hạo khẽ nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh băng của Đông Thần Thanh Vân, nàng đang dùng vẻ mặt không sợ chết nhìn hắn.
Đông Thần Hạo không khỏi cười khổ.
Trên đời này, nữ nhân dám làm vậy với hắn chỉ có hai người.
Một là Mai Vũ, một là Đông Thần Thanh Vân.
Đây đúng là trời giáng khắc tinh xuống.
“Ta đang đợi, đợi nữ nhân kia tự đến bên ta. Những con quái vật này chỉ chờ đến lúc đó. Bây giờ còn thiếu người đi tìm Gia Cát Trần để hắn tìm cách. Chỉ cần Mai Vũ vừa đến, ta sẽ lập tức thi hành sát lệnh với đám quái vật.” Đông Thần Hạo nhìn về nơi đám quái vật vẫn không ngừng chém giết, khẽ nói.
Đông Thần Thanh Vân sửng sốt, thu kiếm lại.
“Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, không được đổi ý.”
“Đương nhiên.”
Xem như là kiểm tra thử… mình rốt cuộc có thể vì Mai Vũ làm đến mức nào.
Nhìn sang đám quái vật kia, Đông Thần Thanh Vân xoay người rời khỏi.
Chắc phải tìm Nam Triều Nhất thương lượng một phen.
Nghĩ vậy, Đông Thần Thanh Vân lại quay đầu, nói với Đông Thần Hạo: “Gia Cát Trần không giữ lại được.”
Tay Đông Thần Hạo lập tức nắm chặt tay.
Đó là đồng bọn từ nhỏ cùng lớn lên với mình. Là thủ hạ trung thành nhất của mình.
Giữ hay không giữ…hắn thật sự không thể lựa chọn.
Nhưng hôm nay hắn chính mắt thấy những con quái vậy này. Cả người mà bọn chúng muốn giết.
Gia Cát Trần, tại sao khanh trung thành với ta nhưng lại muốn giết nữ nhân mà ta yêu nhất. Ta không hiểu, không thể nào hiểu được.
Bão cát lẳng lặng quét qua chiến trường tiêu điều, Đông Thần Hạo…vẫn đang mờ mịt.
Lúc Mai Vũ tỉnh lại, trời đã về đêm.
Nhìn xà nhà, Mai Vũ vô cảm, không nhúc nhích.
“Mai Vũ, nàng tỉnh rồi? Ăn chút gì đi.” Vân Khinh lay nhẹ Mai Vũ, khẽ nói.
Dường như Mai Vũ không cảm giác được, nàng vẫn không nhúc nhích.
Cái gì cũng không nhìn, cũng không nghe gì cả.
Lắc đầu, Vân Khinh ra khỏi phòng.
Bọn Hoa Tử Nguyệt lo lắng hỏi: “Sao rồi?”
“Mai Vũ bị đả kích lớn, chỉ sợ nhất thời không thể khôi phục được.” Vân Khinh bất đắc dĩ nói.
Trong phòng, đôi mắt Mai Vũ trống rỗng, nhìn chăm chăm vào khoảng không.
Nàng lại không thể cứu thêm một thiếu niên nữa.
Lại thêm một người nàng yêu rời khỏi nàng.
Mời ngươi tiếp tục sống trong đau khổ đi.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Sống trong đau khổ? Không sai.
Nàng bây giờ ngay cả tư cách làm thiêu thân cũng không còn. Nàng phải sống, để Mặt Trời của Tây Thự không bao giờ lặn. Thừa nhận sự thống khổ và nỗi bi ai không thể chết đi, phải tiếp tục sống.
Thiên Điểu, đệ cứ an tâm ra đi. Ta hứa với đệ sẽ tiếp tục sống trong đau khổ.
Đến giờ…Liễu Hành Vân cũng rời khỏi nàng. Thật ra…nàng không cách nào chấp nhận việc hắn hi sinh.
Từ trước đến giờ nàng vẫn luôn muốn ở bên hắn. Không biết nên nói thành lời thế nào, không biết nên làm sao để biểu đạt nguyện vọng của mình. Chỉ giống như một tên ngốc đồng ý cùng nàng đi đến chân trời góc bể. Lời thề sắc son giữa chúng ta, huynh không đổi ý, chỉ là huynh đã quên đi ước định Bích Lạc Hoàng Tuyền.
Hành Vân, ta đã từng nói với huynh rồi phải không? Ta đã nói với huynh: Bích Lạc Hoàng Tuyền, ta cũng theo huynh.
Nếu vậy huynh sẽ không nhẫn tâm rời khỏi ta. Dù biết rõ ta không thể rời khỏi huynh, vẫn nhẫn tâm rời bỏ ta.
Ngoài cửa sổ, có bóng người đang đứng.
Người tới nhẹ giọng nói với Mai Vũ: “Ta tới chuyển lời, Hành Vân kêu ta nói với nàng: Bất luận ra sao, lòng Liễu Hành Vân vẫn ở bên Mai Vũ, làm bạn với nàng. Hắn muốn nàng mạnh mẽ lên.
Tay Mai Vũ run rẩy che miệng, cố gắng để mình không khóc ra tiếng.
Ta phải luân hồi bao nhiêu lần mới khiến huynh đời này dành hết tất cả cho ta. Ta đã ở dưới gốc Bồ Đề bao nhiêu năm mới có thể có được tấm lòng nhiệt tình của huynh?
Sinh mệnh của ta thiếu đi huynh, trong những năm tháng dài đằng đẵng, lưu lại dấu vết mãi mãi không phai.
Mặt trời tháng năm của ta, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại huynh.
Người ngoài cửa sổ vẫn chưa đi. Nén nước mắt, hắn nói với người bên trong: “Tên đần độn kia lúc nào cũng làm cho người ta lo lắng. Nàng muốn uống một chén hay không?”
Bên trong thật lâu vẫn không có tiếng đáp lại, Tạ Vãn Phong lắc đầu, nâng bầu rượu, ra vẻ muốn đổ vào miệng mình thật.
Cửa sổ phía sau mở ra.
Bầu rượu trên tay bị cướp đi sau đó lại được trả về.
Dưới ánh trăng đêm lạnh lẽo rét buốt, Mai Vũ và Tạ Vãn Phong đều không lên tiếng, chỉ uống rượu, mãi đến khi bầu rượu trống rỗng.
Mai Vũ nhảy ra ngoài cửa sổ, dựa vào lòng Tạ Vãn Phong.
Tìm vị trí thoải mái, Mai Vũ nhỏ giọng thủ thỉ: “Vãn Phong, ta phải làm gì đây? Nên trốn đi à?”
“Ngốc, trốn có ích lợi gì chứ.” Tạ Vãn Phong vuốt tóc nàng, đáp.
“Cũng đúng, trốn cũng không được gì.”
Cọ vào mặt nàng, Tạ Vãn Phong cười.
“Mai Vũ, chúng ta đều chết cả rồi, biết không? Không còn ai sống sót cả, chỉ là vấn đề thời gian thôi, nàng hiểu không?”
Mai Vũ ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Đừng bao dung với ta như vậy, Vãn Phong, ta sẽ đẩy các huynh vào con đường chết, nên đừng bao dung ta, được không?
Những người hiểu rõ nàng, đều là những người nàng yêu thương nhất.
Bây giờ nàng đã hiểu được thế nào là yêu.
Dù cho ngọt ngào, chua chát, vui vẻ hay đau đớn. Chỉ cần liên quan đến họ, nàng không bao giờ quên.
Tình cảm đó…hẳn là yêu.
Nàng yêu họ. Nhưng nàng không thể không chọn cách tàn nhẫn.
“Vãn Phong, sao lại là ta?” Mai Vũ lại khóc, đau khổ hỏi Tạ Vãn Phong.
Tạ Vãn Phong vuốt tóc nàng, đau lòng nói: “Mai Vũ, chúng ta không phải đều biết hay sao? Cuộc sống vốn dĩ không công bằng. Đừng do dự nữa có được không? Bọn ta không sợ chết, chỉ là nàng muốn sống trong đơn độc, thôn cô mà bọn ta yêu, ta rất lo lắng cho nàng.”
Bả vai Mai Vũ run rẩy, không ngừng run.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu được ý của người kia.
Song sinh liên hoa nở, thời điểm tất yếu, vòng qua Mạnh Bà Thang, gặp gỡ người trọng yếu.
Bây giờ nàng muốn đến chỗ Đông Thần Hạo, bàn điều kiện với hắn.
Thiên Điểu nói đúng, thời điểm tất yếu nàng nên nhìn thẳng vào giá trị của mình.
Đông Thần Hạo muốn nàng, nàng quyết định sẽ đem mình ra làm lợi thế.
Chiến trường này có quá nhiều người.
Đối mặt với Quân đoàn bất tử ngoài kia, bọn họ cũng đành bó tay thôi. Kết quả cuối cùng sẽ chết vì bị vây thành.
Nàng muốn nói với người kia, thật ra đây không phải đường nàng chọn, mà là con đường nàng không thể không đi. Vì nàng không muốn đợi lúc nước mất nhà tan mới bị ép làm nữ nhân của Đông Thần Hạo.
Nàng muốn đích thân nói với Đông Thần Hạo.
Thân thể của nàng có thể cho hắn, nhưng lòng nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về những người nàng yêu.