Vân Khinh nhìn thấy thân ảnh trong vườn hoa cười nhảy đi qua, trợn mắt há mồm.
Hắn mới có hai ngày không ra khỏi phòng.
Lần nữa nghĩ, lần này chơi quá mức , Mai Vũ có thể vì vậy lưu lại ám ảnh trong lòng hay không. Nhưng vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy nữ tử này, cười nhảy trước mặt hắn xuyên qua vườn hoa cách đó không xa.
Sau đó, cũng không lâu lắm, một bóng đen nhớn nhác cả người là nước liền giết tới đây.
Giậm chân bắt được một bên gã sai vặt rống giận: “Xú nha đầu đó ở đâu!”
Gã sai vặt sợ run cầm cập, miệng nói ra không ra lời, chỉ có thể chỉ hướng cách đó không xa.
Bóng đen vội vàng bỏ đi, vừa đi vừa quát lớn: “Mau đi gọi người dọn dẹp sân cho ta, ta không muốn sau khi trở lại, nơi nào còn ở phát hồng thủy.”
Vân Khinh cả người ngu ngốc trong buổi sáng sớm đầy ánh mặt trời, xúc động muôn vàn.
Nha đầu kia, có thể căn bản không biết cái gì gọi bóng ma.
Bất đắc dĩ cười, Vân Khinh có chút tự giễu ngồi xổm xuống, lùm cây thật cao che đi bóng dáng của hắn.
Hắn rốt cuộc. . . . . . Đang lo lắng cho nha đầu kia cái gì đây.
Một sát thủ máu lạnh, không phải là không có tâm sao. Tại sao vừa thấy nàng, cái loại tâm tình phức tạp đó tâm sẽ xông lên.
Chưa bao giờ nghĩ như vậy giết một người, cũng chưa bao giờ như vậy không cách nào giết chết một người.
Một hồi lâu, hắn mới đứng lên, trên mặt lần nữa nở nụ cười.
Không quan trọng, Mai Vũ. Còn hai lần. Để cho ngươi còn sống ở trong sinh mệnh của ta, dài hơn một chút thời gian đi.
————
An Thiếu Hàn, thật muốn giết người.
Đường đường Chiến thần, đường đường An vương, cư nhiên bị người ta lặng yên không tiếng động chìm ngập nhà.
An Thiếu Hàn tỉnh dậy thật sớm. Bởi vì này mấy ngày Mai Vũ vẫn thật biết điều, luôn luôn tinh thần có chút không tập trung.
Thôn cô có bao nhiêu có thể làm loạn, hắn so với ai khác đều rõ ràng.
Không có mấy người có thể chịu được sự cố ý giày vò của hắn, vượt qua một tháng. Nhưng Mai Vũ cư nhiên ương ngạnh mà lại vui vẻ qua một tháng.
Khâm phục thần kinh lơ đãng của nàng, An Thiếu Hàn cũng cảm thấy vô cùng cần thiết cẩn thận.
Sau đó, một ngày kia sáng sớm, An Thiếu Hàn lo lắng, rốt cục trở thành sự thật .
Không ngủ được, hắn mở cửa đến trong sân yên tĩnh, thấy một mảnh hoa đào kia đang nở tươi đẹp.
Trong lúc nhất thời mấy ngày nay bất an mơ hồ dần dần phai nhạt đi.
Đang lúc An Thiếu Hàn thưởng thức hoa đào, trong sân bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hát.
“Sáng sớm đứng lên tâm tình thật tốt, một bầu nước múc từ từ, múc nước tới, tới đến ai tới người nào xui xẻo.”
An Thiếu Hàn trong lúc nhất thời hắc tuyến tràn đầy.
Cái thanh âm kia, là Mai Vũ đang hát.
——|||
Bài hát kì quái này, rốt cuộc là ai dạy cho nàng a. Thật không biết nàng tuổi thơ vượt qua thế nào. An Thiếu Hàn không khỏi ở trong lòng xấu hổ.
Bất quá nàng thật đúng là không phải bình thường, hoàn toàn bất đồng với người khác. Nhất thời bật cười, An Thiếu Hàn theo thanh âm đi về phía trong sân.
Trong sân hết thảy bình thường, nhưng khi An Thiếu Hàn ngẩng đầu nhìn hướng nơi xa, một cái chân bước ra phòng.
Cả người đều không thăng bằng xiêu vẹo.
Khóe miệng giật giật.
An Thiếu Hàn không dám cúi đầu nhìn dưới chân của mình.
Đầu gối trở xuống, đều chìm trong một thứ gì đó. Cảm xúc dưới chân khiến cho An Thiếu Hàn không cần nhìn cũng biết đó là nước.
Mà ở ngay phía trước hắn, không biết khi nào nhiều con kênh to kênh nhỏ, đang chảy về phía hắn.
Không, giờ phút này, nước kia bị một nữ tử dùng một ván gỗ chặn lại.
Ánh mặt trời dần dần từ sau mây chiếu xạ ra ngoài, mà trước mặt, nữ tử đối diện hắn vẻ mặt cười rực rỡ, so ánh mặt trời còn rực rỡ hơn.
Mãnh khảnh hai đầu ngón tay hướng hắn lắc lư, thẳng đứng xuống phía dưới, giơ tay lên lấy tấm ván gỗ xuống.
Bởi vì nữ tử cố ý dự trữ rất nhiều nước, cho nên đột nhiên nước không có trở ngại, bộ dạng như vui mừng bay về phía hắn.
Y phục, ướt hơn phân nửa. An Thiếu Hàn lúc này vô cùng may mắn mình dáng dấp cao.
Nhưng, dáng dấp cao cũng không thấy có bao nhiều tốt.
Nữ tử kia nhảy múa khó hiểu, cầm gáo nước trong tay. Hát lên: “Sáng sớm thức dậy tâm tình thật tốt, một bầu nước từ từ múc, múc nước tới, tới đến ai tới người nào xui xẻo.”
Bầu nước trong cái gáo, bung ra, giội cho hắn đầy mặt.
——|||
Cả người hiện ra trạng thái hiền lành, trơ mắt nhìn cô gái làm loạn.
Trong miệng còn ngâm nga ca khúc kỳ quái.
Bị chấn động không lời nào để nói, An Thiếu Hàn, rốt cục, thanh tỉnh.
“Mai Vũ!” Cắn răng nghiến lợi kêu tên của nàng, An Thiếu Hàn ngắm nhìn bốn phía. Thật sự không thể không bội phục nàng.
Kia nước chảy không ngừng chảy qua trước mặt hắn. Hơn nữa còn không thấy được điểm đầu ở đâu.
Cơ hồ có thể khẳng định, nha đầu này đào trong sân của hắn một vòng mương.
Ông trời ơi, nàng rốt cuộc là sinh vật gì a! Đơn giản chính là con chuột!
Người một buổi tối có thể đào một cái mương như vậy sao!
Từ trong nước rút ra chân, An Thiếu Hàn lửa giận ngút trời đuổi theo.
Nha đầu này! Thật đúng là thiếu dạy dỗ.
Mai Vũ vui vẻ một đường thoát chạy.
Thống khoái a! Thống khoái!
Đã sớm muốn làm như vậy .
Mấy ngày nay nàng liền suy nghĩ, muốn như thế nào chỉnh An Thiếu Hàn đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên dùng chiêu hung ác nhất.
Vừa có thể gây tổn thương tự ái của hắn, thủ đoạn có thể lưu lại ám ảnh cho hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến —— phá hư sân nhỏ yêu mến nhất của hắn.
Dĩ nhiên, không thể phá hư bên trong, nàng còn trẻ, không muốn chết.
Cho nên, nàng liền nghĩ đến cách thức chỉnh người tuyệt diệu này.
Thế nhưng khi nàng đã chạy xa, nghe được tiếng rống giận dữ của người kia.
Mai Vũ hậu tri hậu giác từ trạng thái hưng phấn bình tĩnh lại. Cả tâm cũng lạnh.
——|||
Con mẹ nó! Người chính là đầu óc không thể tỏa nhiệt! Nàng liền một hai kẻ ngu, từ hôm qua đến nay nghĩ đến chủ ý chỉnh người này, nàng liền lập tức hành động. Đầu óc lửa nóng duy trì một lúc. Tưởng tượng trước mắt vẻ mặt hắn vặn vẹo, tư tưởng hưởng thụ vô cùng thống khoái.
Không muốn kết cục sau này.
Không muốn An Thiếu Hàn phát sinh tức giận nên làm cái gì bây giờ.
Không nghĩ tới An Thiếu Hàn phát giận lên nàng làm sao bây giờ.
Trong lúc nhất thời đại thủy trôi miếu Long vương, làm cho tiểu quỷ trốn không thoát!
Mai Vũ lần này là thật đang lẩn trốn, bộ dạng xun xoe bắt đầu chạy như điên.
Bị bắt nhất định sẽ chết!
Đôi mắt An Thiếu Hàn, lúc này cũng nhìn thấy Thôn cô nhấc chân chạy như điên.
Khóe miệng móc lên thoáng cười, An Thiếu Hàn biết, nha đầu này, nhất định là hiện tại mới bắt đầu sợ mình nổi giận.
“Mai Vũ! Không muốn chết thì dừng lại cho ta.”
Mai Vũ nghiêng đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, thấy khuôn mặt Diêm La đang vặn vẹo lợi hại, cũng hít một ngụm lãnh khí.
Má ơi! Diêm La Vương chỉ sợ cũng không có lãnh khí như hắn.
Mặt của Mai Vũ lập tức xanh lét.
Mẹ nó, nha , ta dừng lại thì mới là chết.
Cô nương nhân tài chính trực phẩm chất đoan trang, mới không cần ở chỗ này chôn vùi cuộc sống tốt đẹp.
An Thiếu Hàn oai phong rống to một tiếng, lại phát hiện nữ tử trước mặt mặc dù sợ cước bộ lung tung thiếu chút nữa ngã nhưng sau khi ổn định lại cước bộ, lại nhấc chân chạy trốn nhanh hơn.
An Thiếu Hàn thống khổ nâng trán, là ngươi muốn chạy . . . . . .
Ta nói, không muốn chết liền dừng lại. . . . . .
“Tõm”
“A a a! ! ! Cứu mạng a! ! !”
Một tiếng hét thảm xẹt qua, kinh sợ vô số con chim.
Ruột An Thiếu Hàn cơ hồ muốn vỡ ra. Nín cười quả nhiên rất thống khổ.
Mai Vũ hai tay treo lên miệng giếng, đáng thương lộ đầu ra.
Đường đường Vương Phủ, đường đường Vương Phủ a!
Lại có giếng cạn! Lại có không có để tảng đá đè lên giếng cạn!
Mai Vũ bây giờ là khóc không ra nước mắt. Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa to, nàng thế nào xui xẻo như vậy.
An thiếu Hàn cười lạnh vẻ mặt tà ác không lo lắng, từ từ đi tới, đứng ở trước mặt nàng, cười nói: “Tiểu Vũ, ngươi xem, ngươi không nghe ta mà nói…, lần này đã xảy ra chuyện đi. Bất quá, ngươi cũng không cần quá lo lắng, giếng cạn không có nước, chỉ có vài tiểu động vật khả ái, tỷ như rắn, chuột, bọ cạp …. Cũng không phải là rất cao, té xuống nhiều lắm là gãy mấy cái xương thôi.”
An Thiếu Hàn biết, bên trong căn bản không có cao như vậy, phía dưới cũng chỉ là thả chút cỏ khô. Bất quá, hắn Không nói cho nàng biết sự thật.
Mai Vũ muốn mở miệng mắng to, nhưng vừa nghĩ tới hậu quả té xuống, lại chỉ có thể sợ hãi nói: “Ngài Vương gia thiên tuế, không đến nổi cùng ta một nha đầu nhỏ bé so đo đi.”
Khóc chết, hắn không so đo mới là lạ.
Gương mặt An Thiếu Hàn cố ý làm ra khó nói: “Ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng tay ta đây mấy ngày có chút bị thương. Nếu không như vậy đi, ta đi tìm người tới cứu ngươi.”
“Chờ ngươi tìm đến người, ta sớm té xuống rồi!” Mai Vũ vẻ mặt phàn nàn, bắt đầu suy tính mình lấy tư thế gì té xuống, mới có thể đem tổn thương giảm đến thấp nhất.
“A, phải ha, vậy làm sao bây giờ. Nếu không như vậy đi. Ta không thể kéo ngươi đi lên, nhưng cũng không thể để cho ngươi té xuống. Ta đi mang tảng đá , đè trên đầu ngươi, ngươi liền rơi không nổi nữa nha.” An Thiếu Hàn cố ý nháy mắt, nụ cười rực rỡ.
Mai Vũ trong lúc nhất thời ở trong lòng lệ rơi đầy mặt.
An Thiếu Hàn, cầu xin ngươi đừng dùng vẻ mặt đáng yêu như vậy để nói chuyện ghê tởm, được không.
An Thiếu Hàn thấy nàng không nói lời nào, đứng lên, giả vờ muốn đi tìm tảng đá. Mai Vũ vẻ mặt hắc tuyến.
Nha, nếu ngươi đem tảng đá đè trên đầu cô nương, đầu cô nương ta tròn như cái bánh.
“An vương, An vương gia, ngài muốn như thế nào, ngài nói!”
Được rồi, An Thiếu Hàn, cô nương lần này thua trong tay ngươi.
Ngươi nhớ!!! Ô
cô nương cùng ngươi vẫn chưa xong!