Người kia chật vật lăn từ trên núi xuống, ngã sấp trước mặt mọi người.
Nó lăn lộn trên đất, tạm thời vẫn chưa thể đứng dậy, Mai Vũ thấy thế định đỡ nó thì lập tức bị Bách Bất Duy ngăn lại.
Bách Bất Duy cau mày, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận có trá.”
Người tới mặc đồ trắng, có vẻ vô cùng yếu ớt. Người nọ thở dốc, cố gắng đứng lên, ngẩng gương mặt tái nhợt còn thê thảm hơn cả y phục của nó lên nhìn họ.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt kia, huyết dịch toàn thân Mai Vũ lạnh toát, giống như bị rút khỏi cơ thể.
Đó là gương mặt vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng ngọt ngào của nàng.
Là người nàng thường thấy trong mơ.
Dáng vẻ tám tuổi, mười ba tuổi, mười bảy tuổi, hai mươi tuổi. Thiên Hòa trong mơ luôn lột xác, từ một đứa bé dần biến thành một thiếu niên trưởng thành cao lớn.
“Lão đại, đệ lớn rồi, có thể bảo vệ cho tỷ.” Trong mơ, đứa bé kia nói.
Huyết dịch xói mòn, xói mòn, chỉ chừa lại bi thương trống rỗng tán loạn trong cơ thể, để lộ vết sẹo của nàng.
Thiên Hòa của nàng, Thiên Hòa đáng yêu nhất.
Giờ đang ở trước mặt nàng…
“Thiên…Thiên Hòa…” Mai Vũ hoảng hốt vươn tay về phía thiếu niên, vô thức tiến từng bước về phía trước.
“Mai Vũ, đừng qua đó.” Vân Khinh giơ tay cản nàng lại.
Đôi mắt Mai Vũ mờ sương, buồn bã lắc đầu với Vân Khinh: “Sư huynh, huynh không hiểu đâu.”
Đúng vậy, sư huynh, huynh không hiểu được đâu.
Ta biết người trước mắt không phải Thiên Hòa nhưng ta không khống chế được.
Trên tay ta nhiễm đầy máu Thiên Hòa, rất nhiều máu, huynh có biết không? Ta nghiệp chướng nặng nề nhưng lại được trời cao cho lưu luyến hồng trần. Thiên Hòa đáng yêu của ta lại phải chết.
Bất công biết bao nhiêu!
Cho ta nhìn một cái thôi, gương mặt y đúc Thiên Hòa kia.
Nếu Thiên Hòa còn sống, lúc mười ba tuổi có phải sẽ giống như vầy không?
Hoa Tử Nguyệt cắn môi, không nói.
Tất cả, đều giống như thời điểm nàng gặp mình.
Nàng tận mắt nhìn thấy Tử Tiêu chết, sau đó lại nhìn thấy mình cũng có phản ứng y như vậy. Tuy biết không phải cùng một người nhưng vẫn không thể khống chế được.
Thiếu niên đối diện gương mặt tái xanh, làn môi khô nứt nẻ, nó nhìn Mai Vũ: “Ngươi là…Mai Vũ, là Mai Vũ đúng không?”
Mai Vũ gật đầu, nỉ non: “Đúng, ta là Mai Vũ, đệ là ai?”
Móc chủy thủ từ sau lưng ra, run run chỉ về phía Mai Vũ, thiếu niên yếu ớt mỉm cười đau thương: “Ta là ca ca của Thiên Hòa, Thiên Điểu. Mời ngươi chết đi, hãy chết chung với Thiên Hòa đi! Nó vô cùng cô đơn, chắc là nó đang cô đơn lắm. Mời ngươi xuống đó chơi với nó đi, đi chết đi!”
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng Thiên Hòa chồng lên hình ảnh của người kia.
Nàng nghe thấy tiếng la của Thiên Hòa: “Lão đại, cứu đệ với!”
Dường như có chất lỏng gì đó chảy qua chân nàng, cúi đầu, Mai Vũ nhìn thấy một biển máu.
Máu cứ từ từ lan lên trên.
Mai Vũ lại nhìn xuống hai tay mình, trên đó…dính đầy máu.
Đó là máu của Thiên Hòa.
Mời ngươi chết đi…
Mời ngươi chết chung với Thiên Hòa, đi chết đi!
Nó rất cô đơn, chắc là nó cô đơn lắm, mời ngươi xuống chơi với nó đi…
Thiên Hòa, ta đáng chết, đúng không? Tất cả tội nghiệt ta đã gây ra, đều đáng chết đúng không?
“Mai Vũ, nàng tỉnh táo lại chút đi! Tỉnh táo lại!” Vân Khinh lo lắng nhìn Mai Vũ đang loạng choạng.
Rốt cuộc là nàng bị sao vậy?
Biển máu dần lan đến phần eo, Mai vũ nhìn thấy Thiên Hòa mặc bạch y, cười thật đáng yêu với mình. Nó đứng trên biển máu, ở nơi dơ bẩn nhất lại không hề lấm bẩn.
Đưa tay ra, Mai Vũ rưng rưng, mỉm cười với nó, thấp giọng dịu dàng nói: “Thật xin lỗi.”
Những người xung quanh sửng sốt.
Thiên Điểu nhìn Mai Vũ, trong lòng phỉ nhổ nàng nặng nề.
Không đáng, Thiên Hòa chết vì nữ nhân này, chẳng đáng chút nào!
Ngẩng đầu, Mai vũ nhìn Thiên Điểu cười nói: “Thật lòng xin lỗi đệ, ta chưa thể chết được. Ta còn nhiều món nợ chưa trả, trước đó, ta còn phải đòi lại món nợ mà ta nên đòi.”
Ta sẽ chết, nhất định ta sẽ tìm đến cái chết.
Nhưng không phải bây giờ.
Thiên Điểu cảm thấy đầu váng mắt hoa, thấp giọng lầm bầm: “Nhớ giữ lời.”
“Ừ.” Mai Vũ gật đầu.
Trước mắt tối đen, sau khi nghe được câu trả lời của Mai Vũ, Thiên Điểu hôn mê bất tỉnh.
Mai Vũ vội vàng lao tới, đỡ được Thiên Điểu, nàng quay đầu nói với Hoa Tử Nguyệt: “Tìm đại phu cho nó đi.”
Tạ Vãn Phong đến gần dò xét hơi thở nó, lắc đầu nói: “Không cần, nó chỉ mệt thôi, nghỉ ngơi đầy đủ sẽ khỏe lại. Sắp tới tiền tuyến rồi, đến đó tìm đại phu luôn.”
Mai Vũ cắn môi, ôm chặt lấy Thiên Điểu, lắc đầu nói: “Không được, An Thiếu Hàn sẽ giết nó mất.”
Đừng, nàng đã có lỗi với Thiên Hòa, bây giờ nàng nhất định phải bảo vệ thiếu niên này.
Vân khinh đỡ trán, thấy đau cả đầu: “Được, ta cho nó mang mặt nạ được chưa? Đến lúc đó cứ nói nó là đệ đệ của ta.”
Khóe miệng Liễu Hành Vân giật như bị rút gân, trừng mắt kêu: “Đệ đệ của ngươi? Đừng có giỡn, An Thiếu Hàn đã sớm điều tra chúng ta. Hay cứ nói là sư đệ của Mai Vũ, bị người ta đuổi giết, gặp được trên đường đi.”
Mai vũ thấy không có lý do nào tốt hơn nên gật đầu đáp ứng.
Mọi người đỡ Thiên Điểu lên ngựa, nhanh chóng lên đường.
Lúc tới quân doanh, bầu trời đã tối đen. Xung quanh có quan binh tuần tra.
Đây là lần đầu tiên Mai Vũ tới chiến trường.
Nhìn những trướng bồng và binh lính đang chà lau binh khí, nàng bỗng có chút cảm khái.
Đây là chiến tranh.
Đây chính là không khí nơi chiến trường, làm người ta có cảm giác không thoải mái.
Mọi người đều nghiêm túc, thi thoảng cũng có đùa giỡn nhưng lại như ẩn giấu tang thương.
An Thiếu Hàn đích thân đến đón họ.
Vội vàng bước từ trong trướng ra, đến trước họ, An Thiếu Hàn gần như không thể khắc chế sự xúc động của bản thân.
Nàng ở ngày trước mắt, ngay trước mắt! Tuy nàng mặc nam trang nhưng vẫn rất đẹp. Chỉ cần nhìn lướt qua, An Thiếu Hàn đã một lần lại một lần khắc sâu hơn bóng dáng nàng.
Tim đập dồn dập, hắn rất muốn ôm lấy nàng, cẩn thận ngắm nghía nhưng cuối cùng vẫn phải áp chế lại, nghiêm túc nói: “Ta chờ các ngươi thật lâu, vào trong rồi nói.”
Mấy nam nhân mỉm cười thản nhiên.
Hơ ~ chờ bọn ta thật lâu cơ đấy.
An Thiếu Hàn ngươi thật là dối trá, ngươi chờ Mai Vũ thật lâu thì có.
Kéo Mai Vũ đang không được tự nhiên và những người khác vào trong trướng.
An Thiếu Hàn nhìn người đang hôn mê, hỏi: “Vị này là ai?”
Vân Khinh cười đáp: “Là sư đệ của ta và Mai Vũ, nó bị sát thủ đuổi giết, giữa đường được bọn ta cứu. An Vương Gia cứ an tâm.”
An Thiếu Hàn gật đầu, xoay người ra lệnh cho thị vệ: “Người đâu? Truyền ngự y chữa thương cho vị huynh đệ này.”
Mấy người kia nghe vậy, đón lấy người đang bất tỉnh từ tay Liễu Hành Vân.
Mai Vũ nhìn theo nó rất lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Trong trướng, Mai Vũ mở miệng trước tiên, giọng nói mang đầy chính khí: “Vương Gia, quốc gia gặp nạn, bách tính cũng có trách nhiệm. Vương Gia cũng biết mục đích của nhóm ta. Chúng ta sẽ ra chiến trường, không phải tới ăn cơm trắng. Thỉnh Vương Gia an bài.”
An Thiếu Hàn nhíu mày hỏi: “Sao? Mai Vũ cô nương cũng muốn ra chiến trường?”
Mai Vũ ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Có gì mà không được?”
“Nàng là nữ tử, sao có thể ra chiến trường đánh nhau với nam tử chứ?” An Thiếu Hàn nắm lấy góc bàn, cố gắng áp chế cơn giận của mình, nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Đây là chiến trường, nữ nhân này đang nghĩ cái gì vậy?
Chiến tranh tàn khốc đến cỡ nào nàng có biết hay không!
Mai Vũ chớp mắt đáp: “Người xưa có câu “Cân quắc bất nhượng tu mi” (*), Quận chúa Đông Thần Thanh Vân của Đông Thần Quốc có thể ra chiến trường thì với bản lĩnh của Mai Vũ tất nhiên chẳng nói chơi.”
(*)*Ở đây là câu ngạn ngữ "cân quắc bất nhượng tu mi", cân quắc là khăn trùm đầu của phụ nữ thời xưa, tích là Gia Cát Lượng muốn đánh Tư Mã Ý nhưng Tư Mã Ý không chịu ra đánh, cho nên Gia Các Lượng sai người gửi khăn trùm đầu của phụ nữ cho Tư Mã Ý để hạ nhục, sau đó thì cân quắc là để chỉ phụ nữ. Người cổ đại gọi đàn ông là tu mi. Truyền thống phong kiến phân biệt đối xử với phụ nữ cho nên khi một người phụ nữ tài giỏi sẽ được gọi là "cân quắc bất nhượng tu mi", nghĩa là "phụ nữ không hề thua kém đàn ông". (Nguồn teenfic.com/doc-fic/159418207-bhtt-edit-ngu-ty-quyet-dau-chuong-46)
“Nàng nói đùa đúng không?”
“Mai Vũ nói thật.”
“Không được.” Đôi mắt An Thiếu Hàn lạnh tựa bàn băng, hắn từ chối.
“Thỉnh Vương Gia đừng quên Mai Vũ không phải là binh lính của ngài, thứ cho ta không thể nghe lệnh.” Mai Vũ không lùi bước, phản bác.
Không khí đột nhiên lạnh đi.
Mai Vũ và An Thiếu Hàn nhìn nhau, đứng sóng đôi, không ai chịu nhường ai.
Đột nhiên có người xông tới làm Mai Vũ và đám người giật mình.
Người kia chật vật lăn từ trên núi xuống, ngã sấp trước mặt mọi người.
Nó lăn lộn trên đất, tạm thời vẫn chưa thể đứng dậy, Mai Vũ thấy thế định đỡ nó thì lập tức bị Bách Bất Duy ngăn lại.
Bách Bất Duy cau mày, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận có trá.”
Người tới mặc đồ trắng, có vẻ vô cùng yếu ớt. Người nọ thở dốc, cố gắng đứng lên, ngẩng gương mặt tái nhợt còn thê thảm hơn cả y phục của nó lên nhìn họ.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt kia, huyết dịch toàn thân Mai Vũ lạnh toát, giống như bị rút khỏi cơ thể.
Đó là gương mặt vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng ngọt ngào của nàng.
Là người nàng thường thấy trong mơ.
Dáng vẻ tám tuổi, mười ba tuổi, mười bảy tuổi, hai mươi tuổi. Thiên Hòa trong mơ luôn lột xác, từ một đứa bé dần biến thành một thiếu niên trưởng thành cao lớn.
“Lão đại, đệ lớn rồi, có thể bảo vệ cho tỷ.” Trong mơ, đứa bé kia nói.
Huyết dịch xói mòn, xói mòn, chỉ chừa lại bi thương trống rỗng tán loạn trong cơ thể, để lộ vết sẹo của nàng.
Thiên Hòa của nàng, Thiên Hòa đáng yêu nhất.
Giờ đang ở trước mặt nàng…
“Thiên…Thiên Hòa…” Mai Vũ hoảng hốt vươn tay về phía thiếu niên, vô thức tiến từng bước về phía trước.
“Mai Vũ, đừng qua đó.” Vân Khinh giơ tay cản nàng lại.
Đôi mắt Mai Vũ mờ sương, buồn bã lắc đầu với Vân Khinh: “Sư huynh, huynh không hiểu đâu.”
Đúng vậy, sư huynh, huynh không hiểu được đâu.
Ta biết người trước mắt không phải Thiên Hòa nhưng ta không khống chế được.
Trên tay ta nhiễm đầy máu Thiên Hòa, rất nhiều máu, huynh có biết không? Ta nghiệp chướng nặng nề nhưng lại được trời cao cho lưu luyến hồng trần. Thiên Hòa đáng yêu của ta lại phải chết.
Bất công biết bao nhiêu!
Cho ta nhìn một cái thôi, gương mặt y đúc Thiên Hòa kia.
Nếu Thiên Hòa còn sống, lúc mười ba tuổi có phải sẽ giống như vầy không?
Hoa Tử Nguyệt cắn môi, không nói.
Tất cả, đều giống như thời điểm nàng gặp mình.
Nàng tận mắt nhìn thấy Tử Tiêu chết, sau đó lại nhìn thấy mình cũng có phản ứng y như vậy. Tuy biết không phải cùng một người nhưng vẫn không thể khống chế được.
Thiếu niên đối diện gương mặt tái xanh, làn môi khô nứt nẻ, nó nhìn Mai Vũ: “Ngươi là…Mai Vũ, là Mai Vũ đúng không?”
Mai Vũ gật đầu, nỉ non: “Đúng, ta là Mai Vũ, đệ là ai?”
Móc chủy thủ từ sau lưng ra, run run chỉ về phía Mai Vũ, thiếu niên yếu ớt mỉm cười đau thương: “Ta là ca ca của Thiên Hòa, Thiên Điểu. Mời ngươi chết đi, hãy chết chung với Thiên Hòa đi! Nó vô cùng cô đơn, chắc là nó đang cô đơn lắm. Mời ngươi xuống đó chơi với nó đi, đi chết đi!”
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng Thiên Hòa chồng lên hình ảnh của người kia.
Nàng nghe thấy tiếng la của Thiên Hòa: “Lão đại, cứu đệ với!”
Dường như có chất lỏng gì đó chảy qua chân nàng, cúi đầu, Mai Vũ nhìn thấy một biển máu.
Máu cứ từ từ lan lên trên.
Mai Vũ lại nhìn xuống hai tay mình, trên đó…dính đầy máu.
Đó là máu của Thiên Hòa.
Mời ngươi chết đi…
Mời ngươi chết chung với Thiên Hòa, đi chết đi!
Nó rất cô đơn, chắc là nó cô đơn lắm, mời ngươi xuống chơi với nó đi…
Thiên Hòa, ta đáng chết, đúng không? Tất cả tội nghiệt ta đã gây ra, đều đáng chết đúng không?
“Mai Vũ, nàng tỉnh táo lại chút đi! Tỉnh táo lại!” Vân Khinh lo lắng nhìn Mai Vũ đang loạng choạng.
Rốt cuộc là nàng bị sao vậy?
Biển máu dần lan đến phần eo, Mai vũ nhìn thấy Thiên Hòa mặc bạch y, cười thật đáng yêu với mình. Nó đứng trên biển máu, ở nơi dơ bẩn nhất lại không hề lấm bẩn.
Đưa tay ra, Mai Vũ rưng rưng, mỉm cười với nó, thấp giọng dịu dàng nói: “Thật xin lỗi.”
Những người xung quanh sửng sốt.
Thiên Điểu nhìn Mai Vũ, trong lòng phỉ nhổ nàng nặng nề.
Không đáng, Thiên Hòa chết vì nữ nhân này, chẳng đáng chút nào!
Ngẩng đầu, Mai vũ nhìn Thiên Điểu cười nói: “Thật lòng xin lỗi đệ, ta chưa thể chết được. Ta còn nhiều món nợ chưa trả, trước đó, ta còn phải đòi lại món nợ mà ta nên đòi.”
Ta sẽ chết, nhất định ta sẽ tìm đến cái chết.
Nhưng không phải bây giờ.
Thiên Điểu cảm thấy đầu váng mắt hoa, thấp giọng lầm bầm: “Nhớ giữ lời.”
“Ừ.” Mai Vũ gật đầu.
Trước mắt tối đen, sau khi nghe được câu trả lời của Mai Vũ, Thiên Điểu hôn mê bất tỉnh.
Mai Vũ vội vàng lao tới, đỡ được Thiên Điểu, nàng quay đầu nói với Hoa Tử Nguyệt: “Tìm đại phu cho nó đi.”
Tạ Vãn Phong đến gần dò xét hơi thở nó, lắc đầu nói: “Không cần, nó chỉ mệt thôi, nghỉ ngơi đầy đủ sẽ khỏe lại. Sắp tới tiền tuyến rồi, đến đó tìm đại phu luôn.”
Mai Vũ cắn môi, ôm chặt lấy Thiên Điểu, lắc đầu nói: “Không được, An Thiếu Hàn sẽ giết nó mất.”
Đừng, nàng đã có lỗi với Thiên Hòa, bây giờ nàng nhất định phải bảo vệ thiếu niên này.
Vân khinh đỡ trán, thấy đau cả đầu: “Được, ta cho nó mang mặt nạ được chưa? Đến lúc đó cứ nói nó là đệ đệ của ta.”
Khóe miệng Liễu Hành Vân giật như bị rút gân, trừng mắt kêu: “Đệ đệ của ngươi? Đừng có giỡn, An Thiếu Hàn đã sớm điều tra chúng ta. Hay cứ nói là sư đệ của Mai Vũ, bị người ta đuổi giết, gặp được trên đường đi.”
Mai vũ thấy không có lý do nào tốt hơn nên gật đầu đáp ứng.
Mọi người đỡ Thiên Điểu lên ngựa, nhanh chóng lên đường.
Lúc tới quân doanh, bầu trời đã tối đen. Xung quanh có quan binh tuần tra.
Đây là lần đầu tiên Mai Vũ tới chiến trường.
Nhìn những trướng bồng và binh lính đang chà lau binh khí, nàng bỗng có chút cảm khái.
Đây là chiến tranh.
Đây chính là không khí nơi chiến trường, làm người ta có cảm giác không thoải mái.
Mọi người đều nghiêm túc, thi thoảng cũng có đùa giỡn nhưng lại như ẩn giấu tang thương.
An Thiếu Hàn đích thân đến đón họ.
Vội vàng bước từ trong trướng ra, đến trước họ, An Thiếu Hàn gần như không thể khắc chế sự xúc động của bản thân.
Nàng ở ngày trước mắt, ngay trước mắt! Tuy nàng mặc nam trang nhưng vẫn rất đẹp. Chỉ cần nhìn lướt qua, An Thiếu Hàn đã một lần lại một lần khắc sâu hơn bóng dáng nàng.
Tim đập dồn dập, hắn rất muốn ôm lấy nàng, cẩn thận ngắm nghía nhưng cuối cùng vẫn phải áp chế lại, nghiêm túc nói: “Ta chờ các ngươi thật lâu, vào trong rồi nói.”
Mấy nam nhân mỉm cười thản nhiên.
Hơ ~ chờ bọn ta thật lâu cơ đấy.
An Thiếu Hàn ngươi thật là dối trá, ngươi chờ Mai Vũ thật lâu thì có.
Kéo Mai Vũ đang không được tự nhiên và những người khác vào trong trướng.
An Thiếu Hàn nhìn người đang hôn mê, hỏi: “Vị này là ai?”
Vân Khinh cười đáp: “Là sư đệ của ta và Mai Vũ, nó bị sát thủ đuổi giết, giữa đường được bọn ta cứu. An Vương Gia cứ an tâm.”
An Thiếu Hàn gật đầu, xoay người ra lệnh cho thị vệ: “Người đâu? Truyền ngự y chữa thương cho vị huynh đệ này.”
Mấy người kia nghe vậy, đón lấy người đang bất tỉnh từ tay Liễu Hành Vân.
Mai Vũ nhìn theo nó rất lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Trong trướng, Mai Vũ mở miệng trước tiên, giọng nói mang đầy chính khí: “Vương Gia, quốc gia gặp nạn, bách tính cũng có trách nhiệm. Vương Gia cũng biết mục đích của nhóm ta. Chúng ta sẽ ra chiến trường, không phải tới ăn cơm trắng. Thỉnh Vương Gia an bài.”
An Thiếu Hàn nhíu mày hỏi: “Sao? Mai Vũ cô nương cũng muốn ra chiến trường?”
Mai Vũ ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Có gì mà không được?”
“Nàng là nữ tử, sao có thể ra chiến trường đánh nhau với nam tử chứ?” An Thiếu Hàn nắm lấy góc bàn, cố gắng áp chế cơn giận của mình, nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Đây là chiến trường, nữ nhân này đang nghĩ cái gì vậy?
Chiến tranh tàn khốc đến cỡ nào nàng có biết hay không!
Mai Vũ chớp mắt đáp: “Người xưa có câu “Cân quắc bất nhượng tu mi” (*), Quận chúa Đông Thần Thanh Vân của Đông Thần Quốc có thể ra chiến trường thì với bản lĩnh của Mai Vũ tất nhiên chẳng nói chơi.”
(*)*Ở đây là câu ngạn ngữ "cân quắc bất nhượng tu mi", cân quắc là khăn trùm đầu của phụ nữ thời xưa, tích là Gia Cát Lượng muốn đánh Tư Mã Ý nhưng Tư Mã Ý không chịu ra đánh, cho nên Gia Các Lượng sai người gửi khăn trùm đầu của phụ nữ cho Tư Mã Ý để hạ nhục, sau đó thì cân quắc là để chỉ phụ nữ. Người cổ đại gọi đàn ông là tu mi. Truyền thống phong kiến phân biệt đối xử với phụ nữ cho nên khi một người phụ nữ tài giỏi sẽ được gọi là "cân quắc bất nhượng tu mi", nghĩa là "phụ nữ không hề thua kém đàn ông". (Nguồn teenfic.com/doc-fic/159418207-bhtt-edit-ngu-ty-quyet-dau-chuong-46)
“Nàng nói đùa đúng không?”
“Mai Vũ nói thật.”
“Không được.” Đôi mắt An Thiếu Hàn lạnh tựa bàn băng, hắn từ chối.
“Thỉnh Vương Gia đừng quên Mai Vũ không phải là binh lính của ngài, thứ cho ta không thể nghe lệnh.” Mai Vũ không lùi bước, phản bác.
Không khí đột nhiên lạnh đi.
Mai Vũ và An Thiếu Hàn nhìn nhau, đứng sóng đôi, không ai chịu nhường ai.