Tuy vài ngày trước, khách điếm lớn nhất thành tự dưng bốc cháy, khiến lòng người lo sợ, nhưng chuyện tốt lại nối nhau không ngừng truyền đến.
Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành đã tỉnh lại. Mà nghe nói, người đã đánh thức ngài là một nữ tử giả nam trang.
Nữ tử này ủ ra một loại rượu tên là “Vong Ưu”, phá tan lời nguyền của Tiên nhân.
Để ăn mừng việc vui này, cũng nhằm nghênh đóng tiết Thanh Tương mỗi năm một lần, ba ngày sau, toàn thành sẽ cùng chúc mừng. Thành chủ sẽ đích thân xuất hiện để cầu phúc cho Bách Lý Phong Vân Thành. Đêm đó, ngài cũng sẽ mời mọi người trong thành nếm một chén Vong Ưu.
Mai Vũ trừng to mắt, ngồi trong sân chỉ huy Liễu Hành Vân trộn Hồng Chước và Thanh Tương vào nhau.
Trong lòng nàng cảm thấy thật khó chịu.
Tại sao mình lại phải làm việc cho nên Vương Gia đáng chết kia chứ?
Mai Vũ ơi là Mai Vũ, ngươi đúng là hoa si mà, người ta cười một cái, nói với ngươi một tiếng “Xin nhờ Mai Vũ cô nương.”
Ngươi đã lập tức đồng ý như bị trúng tà!
Bây giờ nghĩ lại, Mai Vũ cảm thấy thật hối hận. Ngày đó nàng nên nói câu: Bổn cô nương không đồng ý.
Lắc đầu, Mai Vũ cũng biết, bản thân không thể từ chối.
Y luôn cười yếu ớt như vậy. Rõ ràng y chói mắt, cao lớn, nhưng không biết tại sao giữa trán y luôn đầy vẻ ưu sầu.
Vong ưu, vong ưu, nguyện về sau, ly rượu này, có thể làm cho chàng quên đi buồn đau.
Thiên Hòa vừa làm ra một ly rượu, vui vẻ chạy tới trước mặt Mai Vũ như hiến vật quý.
Mai Vũ cười, ôm nó ngồi lên đùi mình, đùa với nó.
Liễu Hành Vân khó chịu nói: “Thất sách, thất sách quá. Sao lại để tiểu quỷ kia ở gần nàng như vậy chứ…”
Tạ Vãn Phong cũng không hề dễ chịu, hắn híp đôi mắt đào hoa, bĩu môi: “Tiễn một Nguyệt Lưu đi, lại nhảy ra một Thiên Hòa. Quả nhiên ta không thể thích con nít nổi mà.”
Hoa Tử Nguyệt ngẩng đầu, nở nụ cười gian trá: “Hay chúng ta thuyết phục Mai Vũ giao Thiên Hòa cho An Thiếu Hàn đi.”
Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân đều bất ngờ, sau đó cũng nhếch môi, cười âm hiểm.
Cao tay nha, đúng là gừng càng già càng cay.
Thiên Hòa nhìn đám người kia cười quỷ dị, trong lòng hiểu rõ bọn họ đang tìm cách đuổi nó đi.
Dựa vào lòng Mai Vũ, Thiên Hòa nhắm mắt lại, nói khẽ: “Lão đại, đệ buồn ngủ quá.”
Mai Vũ vừa cười vừa xoa đầu nó, đáp: “Ngủ đi.”
Trong lòng Mai Vũ, ngửi lấy mùi hương ô mai nhàn nhạt trên người nàng, Thiên Hòa cong môi cười.
Phải nói tạm biệt thôi.
Gia Cát Trần bại trận, chính nó cũng phải nhanh chóng thành công rồi rút lui.
Phải độc ác, thật độc ác hủy diệt An Thiếu Hàn. Nhưng lúc tiêu diệt An Thiếu Hàn, có phải cũng là lúc phải hủy diệt nữ tử này hay không?
Đừng, nó không muốn.
Như vậy đi, hãy để nó ích kỷ một lần. Dù sao Chủ Thượng cũng muốn nàng. Nó sẽ ngoại lệ chấp nhận nàng trở thành Hoàng Hậu Đông Thần vậy.
Nghĩ thế, ý cười nơi khóe môi Thiên Hòa càng sâu, nó cũng càng thêm trắng trợn hưởng thụ sự ấm áp của nàng.
Ba người Tạ Vãn Phong thấy thế, tức muốn phát điên.
Tiểu quỷ chết tiệt! Vậy mà lại dám sàm sỡ nàng!
Bước tới, Tạ Vãn Phong nói: “Mai Vũ, nàng ôm nó mệt rồi, để ta.”
Để ta, ta nhất định sẽ dạy dỗ tiểu quỷ này!
Mai Vũ cúi đầu, nhìn gương mặt đáng yêu của Thiên Hòa, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không cần, để ta ôm nó một lát.”
Chiều nay, Mai Vũ cứ như vậy yên lặng ôm Thiên Hòa. Hình ảnh đó, trong ánh hoàng hôn tĩnh lặng, đẹp đến kỳ lạ…nhưng sao thật bi thương.
Hoa Tử Nguyệt nhìn thấy, hơi lo lắng hỏi Tạ Vãn Phong: “Ngươi có cảm thấy Mai Vũ rất lạ không?”
“Ừ, ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng.” Tạ Vãn Phong gật đầu.
Trước khi đi, Mai Vũ muốn gặp lại tên Vô Trần kia, không, phải gọi là Gia Cát Trần mới đúng.
Thay một bộ hồng y, Mai Vũ buộc hờ tóc mình rồi đi ra khỏi phòng.
Đẩy cửa ra, người đang chờ ngoài cửa là An Thiếu Hàn.
Nhìn Tử Ngọc Bảo Trâm trên tóc nàng, ánh mắt An Thiếu Hàn dần mê ly.
“Thật đẹp…” Khẽ thì thầm, An Thiếu Hàn đưa tay vuốt ve cây trâm kia.
Mai Vũ đỏ mặt, nói nhỏ: “Ừm… cây trâm này quả thật rất đẹp. Vẫn phải cảm ơn Hành Vân đã tặng ta cây trâm này.”
Bàn tay đang vuốt ve cây trâm kia khẽ run, lập tức buông ra. An Thiếu Hàn xoay người, khôi phục bĩnh tĩnh: “Trời tối rồi, chúng ta phải nhanh lên.”
Mai Vũ bĩu môi, thở dài trong lòng: Tên Vương Gia này nhanh chân thật.
Nàng đuổi theo y.
Ở nơi nàng không nhìn thấy, trong mắt An Thiếu Hàn nhuốm đầy đau thương.
Tiểu yêu tinh của lòng ta, sao nàng có thể biết được nỗi đau của ta. Cây trâm kia, rõ ràng là ta tặng nàng. Rõ ràng là do ta đích thân cài nó lên cho nàng, nói rằng: Cây trâm này, cả đời, ta chỉ có một mình nàng.
Nhưng mà, dù như vậy, ta vẫn thấy rất vui. Vì trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không cài cây trâm này trước mặt ta.
Đáp ứng yêu cầu của Mai Vũ, An Thiếu Hàn không cùng nàng đi vào nhà lao, chỉ đứng nhìn ở chỗ xa xa.
Lúc đi ngang Chu Dịch, Mai Vũ dừng bước, trong ánh mắt kích động của hắn, nàng khẽ cười: “Chu đại ca, thật xin lỗi. Thật ra, ta không phải nữ tử nhu nhược như trong tưởng tượng của huynh, ta là Vũ Thần Mai Vũ. Trước kia ít lâu ta không thể không lừa gạt Chu đại ca, mong Chu đại ca thông cảm.”
Thật ra nàng cũng không thể nói rõ tại sao nàng lại phải nói sự thật cho hắn. Mai Vũ chỉ đơn giản là không muốn lừa gạt một người thiện lương, chất phác.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Mai Vũ lướt qua hắn.
Với Chu Dịch, với chính nàng, người kia chỉ là người qua đường.
Đi tới trước cửa nhà lao, Mai Vũ dừng nói, cười với người bên trong: “Ha ha, Vô Trần đại nhân ở đây có thoải mái không?”
Gia Cát Trần ngẩng đầu lên, hắn không nhịn được nhếch môi cười: “Chốn lao tù, đây là lần đầu tiên tại hạ ở chỗ này, cảm thấy rất mới mẻ.”
Mai Vũ nhìn hắn bị xích sắt trói tay chân lại, nàng cười châm chọc: “Ôi~ Vô Trần đại nhân có tấm lòng thật rộng lớn. Đến nước này còn có thể nói như vậy.”
Tìm một cái ghế ngồi xuống, Mai Vũ uống một ngụm trà, ra vẻ vô cùng nhàn nhã.
Gia Cát Trần ngẩng đầu, mái tóc hỗn độn lung lay: “Cô nương muốn tới đây làm gì?”
“Để xem vở kịch của ngươi. Đường đường là ái tướng của Tân Đông Thần Vương lại bị một nữ tử tính kế, không phải chuyện rất đáng cười sao? Ta có thể bình yên đứng đây, ngươi cũng hiểu kết cục của 300 tinh binh kia nhỉ?”
Gia Cát Trần nhíu mày, trong lòng nhanh chóng tự hỏi mình.
Xem vở kịch của hắn? Rốt cuộc nữ nhân này đang tính toán điều gì? Chẳng lẽ độc không có tác dụng?
Nghĩ một lúc, Gia Cát Trần quyết định sẽ thăm dò một phen, hắn hỏi nàng: “Vị công tử đi cùng cô nương bây giờ có khỏe hay không?”
Mai Vũ cau mày, khó hiểu hỏi: “Ngươi nói Bách Bất Duy à? Có ý gì?”
Gia Cát Trần giật mình, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một khả năng, đôi mắt hắn trợn to, cất tiếng cười ha hả.
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Mai Vũ nhíu chặt mày.
Hắn đang cười cái gì? Chẳng lẽ bị tức đến điên rồi?
“Ê, ngươi điên à? Cười cái gì mà cười?” Mai Vũ tức giận hỏi.
Nhìn thế nào cũng là tên này đang cười nhạo nàng. Cười cái gì chứ! Như người bệnh thần kinh.
Gia Cát Trần thở hồng hộc, đáp: “Cô nương, hẳn là cô không ở chung với vị công tử kia nhỉ?”
Mai Vũ bĩu môi: “Bách Bất Duy bề bộn nhiều việc, không ở chỗ ta thì đã sao, liên quan gì tới ngươi?”
Gia Cát Trần cười đau cả bụng.
Trên đời này, thì ra vẫn còn một nam tử si tình đến thế.
Thì ra vẫn còn nam nhân như vậy tồn tại nha.
Lắc đầu, Gia Cát Trần không biết lòng mình đang hâm mộ hay vui vẻ. Tóm lại, hắn đã bị sự thâm tình của người kia làm cho xao động.
Người si tình sẽ không thể sống lâu.
Bách Bất Duy à. Đừng lo, bây giờ ta sẽ thay ngươi đòi lại công đạo, hãy cảm tạ ta đi.
“Cô nương thật là may mắn, gặp được một nam tử tốt với cô như vậy. Vì cô mà cam tâm tình nguyện âm thầm chết đi. Ngay cả một người vô tâm như ta cũng không thể không kính nể.” Gia Cát Trần nhếch môi cười ác liệt, tàn nhẫn nói.
Biểu tình trên mặt Mai Vũ dần trở nên cứng ngắc.
“Gì chứ? Có ý gì vậy?” Mai Vũ nhìn nụ cười của hắn, run rẩy hỏi, trong lòng nàng đột nhiên lại dâng lên dự cảm xấu.
“À, ta quên nói với cô nương. Hôm đó, ta dùng độc châm tấn công hắn. Loại độc đó rất lợi hại…Trong một ngày, thân thể sẽ hoàn toàn mất đi tri giác. Hai ngày sau sẽ dần dần mất đi khả năng suy nghĩ. Sau đó, sẽ chết dần chết mòn trong bóng tối. Mà loại độc này chỉ có tại hạ mới có thể giải. Vì người tạo ra giải dược của loại độc này đã bị ta giết chết. Ta nghĩ, bây giờ người kia nhất định đang ở đâu đó chết dần chết mòn.”
Cả thế giới như sụp đổ, câu nói của hắn khiến Mai Vũ cảm thấy thế giới như tối lại chỉ trong nháy mắt…