Hôm đó, Gia Cát Trần nói muốn bồi dưỡng Bất Tử Thần Tướng để chấn hưng Đông Thần.
Có lẽ do tuổi trẻ khinh cuồng nên Đông Thần Hạo từng cho rằng nếu có những Thần Tướng này bên cạnh, hắn nhất định có thể lấy được thiên hạ, thâu tóm Tây Thự.
Hai người bí mật xúc tiến kế hoạch đó.
Ngày nọ, Gia Cát Trần hưng phấn nói muốn trình diễn cho hắn xem sự uy vũ của Bất Tử Thần Tướng.
Lúc đó hắn tuổi trẻ háo thắng, kích động đi theo.
Từ đó, trong trí nhớ của hắn mãi mãi đọng lại một cơn ác mộng không thể xua đi.
Nam nhân kia sau khi ăn thứ gọi là thuốc Bất Tử gì đó xong, thân thể phát sinh biến đổi lớn, gã vác đao điên cuồng chặt chém tất cả mọi người xung quanh.
Đông Thần Hạo ngồi trên khán đài, bên trong cứ liên tục đưa thêm người ra.
Nam nhân kia bị chém rất nhiều đao, toàn thân bê bết máu, tóc tai bù xù, vừa đau đớn vừa điên cuồng chém giết.
Gia Cát Trần đứng một bên, vừa cười vừa giải thích với hắn: “Sau khi uống thuốc, những người này sẽ lục thân không nhận (*). Họ sẽ giết luôn cả những người thân thích bên cạnh. Trong những người gã giết khi nãy có cả con trai của gã đó.”
(*) Lục thân không nhận: không nhận người thân.
Đôi mắt Đông Thần Hạo mở to, cả người lạnh ngắt, không thể động đậy.
Chính tay chém chết con mình là cảm giác ra sao?
Run rẩy, Đông Thần Hạo muốn lệnh cho Gia Cát Trần dừng lại.
Hắn biết, đó chính là ảnh vệ của hắn và Gia Cát Trần.
Gia Cát Trần cười, nói với Đông Thần Hạo: “Tới khúc đặc sắc rồi.”
Những người đó vây quanh nam nhân đang thống khổ kia, giơ đao chặt đứt đầu gã.
Đông Thần Hạo nắm chặt lấy tay ghế, nắm thật chặt. Cảm giác ghê tởm cứ dâng lên từng đợt.
Máu đỏ sềnh sệch phún ra từ cái cổ không đầu của gã ta, chảy xuống, cái đầu nằm lăn lóc dưới đất.
Nhưng mà vẫn chưa hết, tất cả vẫn còn chưa kết thúc. Nam nhân không đầu vẫn chuyển động.
Cánh tay cầm đao vẫn đau đớn nắm chặt.
Đó không phải người... thứ đó căn bản không phải con người…
Năm đó, sau khi hắn hoảng hốt thoát khỏi nơi khủng bố như địa ngục kia, hắn đã cấm tuyệt kế hoạch Bất Tử Thần Tướng.
Nhưng giờ đây, trước mắt hắn, cái xác không đầu vẫn đang chuyển động, chồng chéo lên hình ảnh người đàn ông đáng thương trong quá khứ.
Đông Thần Hạo run rẩy quay đầu, kích động cạnh Đông Thần Thanh Vân đứng bên cạnh.
“Thanh Vân…thứ đó… chắc không phải…”
Đông Thần Thanh Vân tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Xem ra là đúng rồi, thủ hạ bỏ trốn của Gia Cát Trần đang nằm trong tay ta. Họ nói gã vẫn luôn muốn hoàn thành kế hoạch. Ta đã nghĩ có thể gã đã lừa gạt ngài điều gì đó, gã ta đã mang Tử Thần đến rồi.” Nhìn vào mắt hắn, Đông Thần Thanh Vân mặt không đổi sắc đáp.
“Chết tiệt! Ta muốn giết tên khốn đó!” Đông Thần Hạo giận dữ, nghiến răng rít lên.
Tên điên này đang làm cái trò gì vậy!
Đó là việc mà con người sẽ làm sao? Đó chính là mất đi nhân tính!
Đông Thần Thanh Vân nhìn phương xa, sắc mặt ngưng trọng, nàng nói: “Phải giải quyết vấn đề trước mắt đã. Hẳn là Gia Cát Trần đã hạ lệnh giết Mai Vũ nên đám người đó mới đổ dồn về phía nàng ấy.”
Từ xa nhìn lại, hình như Mai Vũ đã bị thương, sắc mặt nàng trắng bệch, những người xung quanh nàng cũng be bét máu.
Đông Thần Hạo nắm chặt tay, nói: “Ta ra đó cứu nàng.”
“Ngài muốn chết à! Ngài ra đó thì làm gì còn đường sống? Biết đâu mấy Bất Tử Thần Tướng này không chừng sẽ giết luôn cả ngài.” Đông Thần Thanh Vân giữ chặt vai hắn, nghiêm túc khuyên can.
“Vậy phải làm sao đây?” Đông Thần Hạo lo lắng.
“Phát lệnh xem bọn họ có thể rút lui hay không? Nếu còn tiếp tục như vậy, nơi đó sẽ không còn là chiến trường nữa mà là nơi đồ sát.” Đông Thần Thanh Vân nhìn xa xa, cũng không có cách nào khả thi, bèn đề nghị.
Bên kia, Thiên Điểu và Liễu Hành Vân cũng gia nhập vòng chiến.
Những thi thể khủng bố này…
Bất kể là quân Đông Thần hay quân Tây Thự, họ vô cùng sợ hãi cảnh tượng đang xảy ra trước mắt.
Người không đầu vẫn nhúc nhích, dù máu không ngừng rơi nhưng cũng không ngừng giết người.
Không biết là ai bị tràng cảnh đó làm cho kinh sợ, đột nhiên thét ầm lên như phát điên: “Quái…quái vật!!!”
Xung quanh nhất thời trở nên hỗn loạn, cả chiến trường cũng rối cả lên, mọi người ào ào bỏ chạy.
Ngựa bị dọa sợ, chạy loạn xung quanh.
“Đừng hoảng!” Mai Vũ muốn ngăn cản sự rối loạn, nhưng người quá nhiều. Tiếng thét chói tai vang vọng, chẳng ai nghe thấy lời nàng.
Lúc này, xung quanh lại nổi gió, bốn phía cát vàng mù mịt.
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là do quái vật gây nên, không khí lại càng trở nên ác liệt. Mai Vũ đang đánh nhau với một Bất Tử Thần Tướng, đã sắp bị vây lại rồi.
Bọn chúng dùng thân thể làm tường, vây họ vào giữa, loạt xoạt vung dao lên.
Mai Vũ nhíu mày, chuyển động tiêu trên tay.
Suy nghĩ về hành động quái dị của mấy người này…
Mục tiêu công kích của họ…chẳng lẽ là mình?
Mai Vũ nghĩ tới đây, dừng động tác trên tay lại, nhìn vào mắt những người có hai đồng tử kia.
Ánh mắt của bọn chúng hình như đều đang nhìn nàng.
Trong lòng Mai Vũ nhất thời lạnh toát…
Binh đoàn Bất Tử…
Mục tiêu mà chúng muốn giết là nàng…
Không giết được nàng, chúng tuyệt đối sẽ không rời đi.
“Đi mau! Tránh xa ta ra nhanh lên!” Mai Vũ sợ hãi gào lên.
Vân Khinh giơ cây quạt trên tay, dùng thủ đoạn tàn nhẫn chặt đứt chân tay chúng. Y xoay người lại lớn tiếng quát: “Không phải bọn ta, là nàng đó, nhanh đi đi!”
Trên vai và chân nàng đều bị thương, nếu còn không đi nàng sẽ chết ở đây.
“Hoa Tử Nguyệt, Tạ Vãn Phong, ta mở đường, các ngươi mang nàng đi!” Tóc Vân Khinh ẩm ướt dính bết trên mặt, y chật vật nói.
Vân Khinh lắc đầu, gào thét: “Muội không đi, sư huynh, muội không đi!”
Không, nàng không thể để bất cứ ai bên cạnh mình gặp nguy hiểm nữa.
Nàng không muốn họ phải xa nhau nữa.
Tóc tản ra, hai tay Mai Vũ dính đầy máu.
Trên mặt chảy dài từng giọt mồ hôi mệt mỏi.
Khóe mắt vô ý liếc thấy bóng dáng màu đen trên tường thành.
Trên tường thành, An Thiếu Hàn đứng nhìn về phía nàng, Mai Vũ hoảng sợ nhìn bóng người kia, dùng tất cả sức lực của mình kêu lên: “Đừng tới đây! Không được lại gần! Rút quân! Mau rút quân đi!”
Giọng nói của nàng xuyên qua tất cả, truyền thẳng vào tai An Thiếu Hàn.
Toàn thân An Thiếu Hàn run rẩy trong gió.
Võ tướng kéo lấy y, lớn tiếng khuyên: “Tướng quân! Xin ngài hãy nghe Mai tướng quân nói đi! Đừng lãng phí lòng tốt của nàng.”
An Thiếu Hàn nhíu mày, ra lệnh: “Rút quân.”
Võ tướng thở phào nhẹ nhõm, vừa buông tay ra, người kia đã nhảy xuống.
Thật ra cơ thể y không thoải mái như trong tưởng tượng. Y biết Mai Vũ bị thương. Nhưng kỳ quái là những vết thương kia giống như ở trên người y vậy.
Nàng bị thương ở vai và chân.
Y lại có thể cảm nhận được những đau đớn đó một cách kỳ lạ.
Mai Vũ, điều này thật hoang đường, nhưng ta thật sự đau chung với nàng,
Ta có dự cảm, nếu nàng chết, ta cũng sẽ chết.
Nên ta đã ra một quyết định ích kỷ, sống sót, ta muốn nàng phải sống sót.
Võ tướng đứng trên tường thành gào lên: “Tướng quân!”
Giọng nói của An Thiếu Hàn như tan vào gió,
“Thả ngựa!”
Võ tướng vội vàng chạy xuống tường thành, vừa chạy vừa hô: “Nhanh, nhanh thả mấy con Thiên Lý Mã ra!”
Mai Vũ gần như không thể tin vào mắt của mình.
Tại sao…tại sao y lại vì nàng mà làm tới mức này! Tại sao?
Thiên Điểu nhếch nhác đứng bên cạnh nàng, cười nói: “Ta đã nói rồi, đừng dùng mắt của ngươi để suy đoán tâm tư của người khác.”
Mai Vũ cảm thấy sức lực của mình trôi đi nhanh như nước.
Tất cả bọn họ…tại sao ai cũng như vậy!
Mai Vũ nắm lấy Thiên Hòa bên cạnh nàng, sắc mặt tái nhợt, nàng nói: “Thiên Điểu, đi đi, ta mở đường cho đệ.”
Thiên Điểu nhíu mày hỏi: “Ta đi, vậy ngươi thì sao? Không báo thù nữa à?”
Mai Vũ cười bi thảm, đáp: “Thiên Điểu, ta nghĩ ta không còn cơ hội nữa rồi. Bây giờ ta không thể trơ mắt nhìn bất kỳ ai chết nữa. Ta muốn ở bên họ, ta phải ở bên họ. Thiên Điểu, đi đi. Xin đệ hãy sống thật tốt, thoát khỏi Gia Cát Trần, sống cho thật tốt. Ta đã đền mạng, đệ đừng nghĩ đến việc này nữa.”
Mai Vũ nói rồi định lập tức thông báo với nhóm Vân Khinh, bọn họ sẽ mở đường cho Thiên Điểu.
Nhưng nàng lại bị Thiên Điểu kéo lại.
Thiên Điểu cười, gió thổi phần phật, một vòng tay ấm áp ôm lấy Mai Vũ.
Mai Vũ tựa vào bờ vai nho nhỏ kia, không biết khi đó có chuyện gì đã xảy ra.
Thiên Điểu nghiêng đầu nhìn An Thiếu Hàn cưỡi Thiên Lý Mã dũng mãnh xông đến, nó khẽ cười.
Mai Vũ…nên kết thúc thôi.
Đông Thần Hạo vĩnh viễn không thể nào quên được cái ngày ác mộng đó.
Hôm đó, Gia Cát Trần nói muốn bồi dưỡng Bất Tử Thần Tướng để chấn hưng Đông Thần.
Có lẽ do tuổi trẻ khinh cuồng nên Đông Thần Hạo từng cho rằng nếu có những Thần Tướng này bên cạnh, hắn nhất định có thể lấy được thiên hạ, thâu tóm Tây Thự.
Hai người bí mật xúc tiến kế hoạch đó.
Ngày nọ, Gia Cát Trần hưng phấn nói muốn trình diễn cho hắn xem sự uy vũ của Bất Tử Thần Tướng.
Lúc đó hắn tuổi trẻ háo thắng, kích động đi theo.
Từ đó, trong trí nhớ của hắn mãi mãi đọng lại một cơn ác mộng không thể xua đi.
Nam nhân kia sau khi ăn thứ gọi là thuốc Bất Tử gì đó xong, thân thể phát sinh biến đổi lớn, gã vác đao điên cuồng chặt chém tất cả mọi người xung quanh.
Đông Thần Hạo ngồi trên khán đài, bên trong cứ liên tục đưa thêm người ra.
Nam nhân kia bị chém rất nhiều đao, toàn thân bê bết máu, tóc tai bù xù, vừa đau đớn vừa điên cuồng chém giết.
Gia Cát Trần đứng một bên, vừa cười vừa giải thích với hắn: “Sau khi uống thuốc, những người này sẽ lục thân không nhận (*). Họ sẽ giết luôn cả những người thân thích bên cạnh. Trong những người gã giết khi nãy có cả con trai của gã đó.”
(*) Lục thân không nhận: không nhận người thân.
Đôi mắt Đông Thần Hạo mở to, cả người lạnh ngắt, không thể động đậy.
Chính tay chém chết con mình là cảm giác ra sao?
Run rẩy, Đông Thần Hạo muốn lệnh cho Gia Cát Trần dừng lại.
Hắn biết, đó chính là ảnh vệ của hắn và Gia Cát Trần.
Gia Cát Trần cười, nói với Đông Thần Hạo: “Tới khúc đặc sắc rồi.”
Những người đó vây quanh nam nhân đang thống khổ kia, giơ đao chặt đứt đầu gã.
Đông Thần Hạo nắm chặt lấy tay ghế, nắm thật chặt. Cảm giác ghê tởm cứ dâng lên từng đợt.
Máu đỏ sềnh sệch phún ra từ cái cổ không đầu của gã ta, chảy xuống, cái đầu nằm lăn lóc dưới đất.
Nhưng mà vẫn chưa hết, tất cả vẫn còn chưa kết thúc. Nam nhân không đầu vẫn chuyển động.
Cánh tay cầm đao vẫn đau đớn nắm chặt.
Đó không phải người... thứ đó căn bản không phải con người…
Năm đó, sau khi hắn hoảng hốt thoát khỏi nơi khủng bố như địa ngục kia, hắn đã cấm tuyệt kế hoạch Bất Tử Thần Tướng.
Nhưng giờ đây, trước mắt hắn, cái xác không đầu vẫn đang chuyển động, chồng chéo lên hình ảnh người đàn ông đáng thương trong quá khứ.
Đông Thần Hạo run rẩy quay đầu, kích động cạnh Đông Thần Thanh Vân đứng bên cạnh.
“Thanh Vân…thứ đó… chắc không phải…”
Đông Thần Thanh Vân tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Xem ra là đúng rồi, thủ hạ bỏ trốn của Gia Cát Trần đang nằm trong tay ta. Họ nói gã vẫn luôn muốn hoàn thành kế hoạch. Ta đã nghĩ có thể gã đã lừa gạt ngài điều gì đó, gã ta đã mang Tử Thần đến rồi.” Nhìn vào mắt hắn, Đông Thần Thanh Vân mặt không đổi sắc đáp.
“Chết tiệt! Ta muốn giết tên khốn đó!” Đông Thần Hạo giận dữ, nghiến răng rít lên.
Tên điên này đang làm cái trò gì vậy!
Đó là việc mà con người sẽ làm sao? Đó chính là mất đi nhân tính!
Đông Thần Thanh Vân nhìn phương xa, sắc mặt ngưng trọng, nàng nói: “Phải giải quyết vấn đề trước mắt đã. Hẳn là Gia Cát Trần đã hạ lệnh giết Mai Vũ nên đám người đó mới đổ dồn về phía nàng ấy.”
Từ xa nhìn lại, hình như Mai Vũ đã bị thương, sắc mặt nàng trắng bệch, những người xung quanh nàng cũng be bét máu.
Đông Thần Hạo nắm chặt tay, nói: “Ta ra đó cứu nàng.”
“Ngài muốn chết à! Ngài ra đó thì làm gì còn đường sống? Biết đâu mấy Bất Tử Thần Tướng này không chừng sẽ giết luôn cả ngài.” Đông Thần Thanh Vân giữ chặt vai hắn, nghiêm túc khuyên can.
“Vậy phải làm sao đây?” Đông Thần Hạo lo lắng.
“Phát lệnh xem bọn họ có thể rút lui hay không? Nếu còn tiếp tục như vậy, nơi đó sẽ không còn là chiến trường nữa mà là nơi đồ sát.” Đông Thần Thanh Vân nhìn xa xa, cũng không có cách nào khả thi, bèn đề nghị.
Bên kia, Thiên Điểu và Liễu Hành Vân cũng gia nhập vòng chiến.
Những thi thể khủng bố này…
Bất kể là quân Đông Thần hay quân Tây Thự, họ vô cùng sợ hãi cảnh tượng đang xảy ra trước mắt.
Người không đầu vẫn nhúc nhích, dù máu không ngừng rơi nhưng cũng không ngừng giết người.
Không biết là ai bị tràng cảnh đó làm cho kinh sợ, đột nhiên thét ầm lên như phát điên: “Quái…quái vật!!!”
Xung quanh nhất thời trở nên hỗn loạn, cả chiến trường cũng rối cả lên, mọi người ào ào bỏ chạy.
Ngựa bị dọa sợ, chạy loạn xung quanh.
“Đừng hoảng!” Mai Vũ muốn ngăn cản sự rối loạn, nhưng người quá nhiều. Tiếng thét chói tai vang vọng, chẳng ai nghe thấy lời nàng.
Lúc này, xung quanh lại nổi gió, bốn phía cát vàng mù mịt.
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là do quái vật gây nên, không khí lại càng trở nên ác liệt. Mai Vũ đang đánh nhau với một Bất Tử Thần Tướng, đã sắp bị vây lại rồi.
Bọn chúng dùng thân thể làm tường, vây họ vào giữa, loạt xoạt vung dao lên.
Mai Vũ nhíu mày, chuyển động tiêu trên tay.
Suy nghĩ về hành động quái dị của mấy người này…
Mục tiêu công kích của họ…chẳng lẽ là mình?
Mai Vũ nghĩ tới đây, dừng động tác trên tay lại, nhìn vào mắt những người có hai đồng tử kia.
Ánh mắt của bọn chúng hình như đều đang nhìn nàng.
Trong lòng Mai Vũ nhất thời lạnh toát…
Binh đoàn Bất Tử…
Mục tiêu mà chúng muốn giết là nàng…
Không giết được nàng, chúng tuyệt đối sẽ không rời đi.
“Đi mau! Tránh xa ta ra nhanh lên!” Mai Vũ sợ hãi gào lên.
Vân Khinh giơ cây quạt trên tay, dùng thủ đoạn tàn nhẫn chặt đứt chân tay chúng. Y xoay người lại lớn tiếng quát: “Không phải bọn ta, là nàng đó, nhanh đi đi!”
Trên vai và chân nàng đều bị thương, nếu còn không đi nàng sẽ chết ở đây.
“Hoa Tử Nguyệt, Tạ Vãn Phong, ta mở đường, các ngươi mang nàng đi!” Tóc Vân Khinh ẩm ướt dính bết trên mặt, y chật vật nói.
Vân Khinh lắc đầu, gào thét: “Muội không đi, sư huynh, muội không đi!”
Không, nàng không thể để bất cứ ai bên cạnh mình gặp nguy hiểm nữa.
Nàng không muốn họ phải xa nhau nữa.
Tóc tản ra, hai tay Mai Vũ dính đầy máu.
Trên mặt chảy dài từng giọt mồ hôi mệt mỏi.
Khóe mắt vô ý liếc thấy bóng dáng màu đen trên tường thành.
Trên tường thành, An Thiếu Hàn đứng nhìn về phía nàng, Mai Vũ hoảng sợ nhìn bóng người kia, dùng tất cả sức lực của mình kêu lên: “Đừng tới đây! Không được lại gần! Rút quân! Mau rút quân đi!”
Giọng nói của nàng xuyên qua tất cả, truyền thẳng vào tai An Thiếu Hàn.
Toàn thân An Thiếu Hàn run rẩy trong gió.
Võ tướng kéo lấy y, lớn tiếng khuyên: “Tướng quân! Xin ngài hãy nghe Mai tướng quân nói đi! Đừng lãng phí lòng tốt của nàng.”
An Thiếu Hàn nhíu mày, ra lệnh: “Rút quân.”
Võ tướng thở phào nhẹ nhõm, vừa buông tay ra, người kia đã nhảy xuống.
Thật ra cơ thể y không thoải mái như trong tưởng tượng. Y biết Mai Vũ bị thương. Nhưng kỳ quái là những vết thương kia giống như ở trên người y vậy.
Nàng bị thương ở vai và chân.
Y lại có thể cảm nhận được những đau đớn đó một cách kỳ lạ.
Mai Vũ, điều này thật hoang đường, nhưng ta thật sự đau chung với nàng,
Ta có dự cảm, nếu nàng chết, ta cũng sẽ chết.
Nên ta đã ra một quyết định ích kỷ, sống sót, ta muốn nàng phải sống sót.
Võ tướng đứng trên tường thành gào lên: “Tướng quân!”
Giọng nói của An Thiếu Hàn như tan vào gió,
“Thả ngựa!”
Võ tướng vội vàng chạy xuống tường thành, vừa chạy vừa hô: “Nhanh, nhanh thả mấy con Thiên Lý Mã ra!”
Mai Vũ gần như không thể tin vào mắt của mình.
Tại sao…tại sao y lại vì nàng mà làm tới mức này! Tại sao?
Thiên Điểu nhếch nhác đứng bên cạnh nàng, cười nói: “Ta đã nói rồi, đừng dùng mắt của ngươi để suy đoán tâm tư của người khác.”
Mai Vũ cảm thấy sức lực của mình trôi đi nhanh như nước.
Tất cả bọn họ…tại sao ai cũng như vậy!
Mai Vũ nắm lấy Thiên Hòa bên cạnh nàng, sắc mặt tái nhợt, nàng nói: “Thiên Điểu, đi đi, ta mở đường cho đệ.”
Thiên Điểu nhíu mày hỏi: “Ta đi, vậy ngươi thì sao? Không báo thù nữa à?”
Mai Vũ cười bi thảm, đáp: “Thiên Điểu, ta nghĩ ta không còn cơ hội nữa rồi. Bây giờ ta không thể trơ mắt nhìn bất kỳ ai chết nữa. Ta muốn ở bên họ, ta phải ở bên họ. Thiên Điểu, đi đi. Xin đệ hãy sống thật tốt, thoát khỏi Gia Cát Trần, sống cho thật tốt. Ta đã đền mạng, đệ đừng nghĩ đến việc này nữa.”
Mai Vũ nói rồi định lập tức thông báo với nhóm Vân Khinh, bọn họ sẽ mở đường cho Thiên Điểu.
Nhưng nàng lại bị Thiên Điểu kéo lại.
Thiên Điểu cười, gió thổi phần phật, một vòng tay ấm áp ôm lấy Mai Vũ.
Mai Vũ tựa vào bờ vai nho nhỏ kia, không biết khi đó có chuyện gì đã xảy ra.
Thiên Điểu nghiêng đầu nhìn An Thiếu Hàn cưỡi Thiên Lý Mã dũng mãnh xông đến, nó khẽ cười.
Mai Vũ…nên kết thúc thôi.