Trong căn phòng tối im ắng chỉ có Mai Vũ và Liễu Hành Vân đang đối mắt với nhau.
“Huynh biết bây giờ chúng ta cần làm gì không?” Mai Vũ nghiêm túc hỏi.
“Biết, ta biết rất rõ.” Liễu Hành Vân cũng nghiêm túc gật đầu trả lời.
“Vậy theo huynh thì phải làm sao đây?” Mai Vũ lại hỏi.
Liễu Hành Vân nhíu mày, trịnh trọng hỏi ngược lại: “Có thể cho ta quyền được chọn không?”
Mai Vũ lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Huynh không còn đường lui.”
Liễu Hành Vân suy sụp, hét lớn: “A a a!!! Mai Vũ! Rốt cuộc nàng muốn gì?”
Cho hắn một mở đầu ái muội, khiến ta cảm thấy có lỗi.
Nhưng chuyện xảy ra lại chẳng giống một vở kịch màu hồng.
Nguyên nhân dẫn tới chuyện này là lúc từ Miêu Cương về.
Đại phu ở đó nói Mai Vũ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. Vì khi cứu được nàng, lục phủ ngũ tạng đã bị hủy hoại rất nghiêm trọng. Dù đã được điều trị một khá lâu nhưng vẫn không thể vận động mạnh, càng không thể sử dụng võ công.
Nên tóm lại là Mai Vũ vẫn cần tiếp tục tĩnh dưỡng đến khi thân thể khôi phục như trước.
Sau khi Mai Vũ nghe được chuyện này thì chán nản một đoạn thời gian.
Không thể tự do hoạt động cảm giác thật sự rất tệ.
Tình trạng tồi