Vội vàng, trong nội viện lao ra một đám người, tay cầm trường kiếm, vây hắn ở giữa.
Những người đó, đều là sư huynh đệ trước kia của hắn, hôm nay lại cầm vũ khí gặp mặt nhau.
Sư phụ nói, coi như để tự bổn môn, cũng phải đề phòng.
Hắn luôn không có lương tâm cười nói với sư phụ: “Sư phụ, không sao, ta không tranh vị trí trang chủ, không ai có thể làm gì được ta.”
Một năm kia, phụ thân của hắn. . . . . . Chết vì tranh giành quyền lực. Thời điểm mẫu thân chết, lôi kéo tay của hắn, nói: “Vô Ca, không phải vạn bất đắc dĩ, không nên đi động tới vị trí hại người này.”
Hắn nhớ kỹ. Cũng nhớ kỹ, phụ mẫu không tranh sự đời, là như thế nào vô tội bị chết trong cuộc tranh đấu kia.
Mặc dù hắn học được tuyệt học Ngân Nguyệt thần tiễn, nhưng lại chưa bao giờ muốn địa vị ở sơn trang này. Như vậy cũng không có nghĩa là hắn không có khả năng.
Nhìn người nọ, Mục Vô Ca lên tiếng: “Sư huynh, sư phụ ở đâu?”
Người nọ mi mao nhíu lại: “Ở chỗ này.”
Một người đè ép kéo sư phụ bị trói đi ra.
Giữa hai lông mày luôn nhuộm ôn sắc của sư phụ, lúc này cũng là một bộ dáng lạnh nhạt.
Mục Vô Ca cong môi, mỉm cười: “Sư phụ, đã nói, người không cần giao ra sở học. Nhưng ngươi vẫn không nghe theo, như thế nào, nuôi chó, giờ bị chó cắn.”
Mộc Phong sư phụ của Mục Vô Ca, nhất thời nhịn không được bật cười, mặc dù bị trói, lại như cũ sức mạnh tràn đầy kêu lên: “Tiểu tử thúi, trước tiên giữ được mạng của ngươi đã sau đó hãy chê cười sư phụ.”
Hải Vân ngồi ở trên ghế giận dữ, giậm chân nói: “Mục Vô Ca, Ngân Nguyệt thần tiễn ở chỗ này, ngươi còn không bái kiến tân chưởng môn! Khẩu xuất cuồng ngôn, tội đáng chết vạn lần!”
Mục Vô Ca nhún vai một cái: “Sư huynh, ta vẫn còn chưa nhận ngươi là chưởng môn, hơn nữa cho dù Ngân Nguyệt thần tiễn ở chỗ của ngươi thì thế nào? Cung ở chỗ của ta.”
Hải Vân chê cười: “A, giết chết ngươi rồi, cung kia sớm muộn gì cũng là của ta. Lại nói, hiện tại Ngân Nguyệt sơn trang này, còn có ai dám phản kháng ta?”
Mục Vô Ca gạt gạt tóc, ngắm nhìn bốn phía, nhìn đám sư huynh đang cầm kiếm kia, nói: “Các ngươi, còn muốn làm loạn đến lúc nào?”
Một vòng sư huynh ngẩn người một chút.
Mục Vô Ca đột nhiên nâng Ngân Nguyệt đang cầm trong tay qua đỉnh đầu, thanh âm vang dội đến mức Mai Vũ ở bên ngoài trong lúc đánh nhau cũng có thể nghe thấy. Hắn nói: “Mục Vô Ca ta kể từ hôm nay, đón nhận chức vị trang chủ Ngân Nguyệt sơn trang. Ta nói rồi, lời thề từng nói, có hiệu lực từ giây phút này. Chư vị sư huynh sư đệ. Có từng quên lời thề này!”
Trong điện đường nhất thời yên tĩnh, qua một lát, đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ.
Có mấy người, đứng lên vị trí thật cao, cùng nhau hướng về phía Mục Vô Ca quỳ lạy: “Chúng ta đi theo trang chủ, cho đến khi trang chủ thoái vị.”
Sư huynh tay cầm trường, cũng là biểu tình bị đánh bại, rối rít quỳ xuống.
“Chúng ta đi theo trang chủ, cho đến khi trang chủ thoái vị.”
Tình hình lập tức nghịch chuyển. Hải Vân kinh hãi từ trên cao nhảy dựng lên, kêu to: “Các ngươi, các ngươi làm cái gì? Ta mới là trang chủ! Ta mới là trang chủ của Ngân Nguyệt sơn trang!”
Thương Lam ở gần hắn nhất cười nhạt, một kiếm vung lên chém đứt dây trói sư phụ.
Có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn sư phụ, Thương Lam cười khổ.
Không nghĩ tới, không kế không thành sách, lần này, thật đúng là đem hắn buộc lên vị trí trang chủ.
Đó là chuyện cách đây đã lâu rồi. Toàn bộ sơn trang, chuyện mỗi ngày nghĩ tới, đều là làm thế nào đem Mục Vô Ca buộc lên vị trí trang chủ.
Mục Vô Ca cho tới bây giờ anh dũng vô địch, thực hiện nhiệm vụ, không biết cứu tính mạng biết bao nhiêu sư huynh đệ trong sơn trang. Kỳ thực đã từ lâu, bọn họ đều không tự chủ bắt đầu đi theo Mục Vô Ca.
Nhưng Mục Vô Ca chết sống đều không muốn làm trang chủ.
Cuối cùng, bọn họ định ra lời thề. Nếu có một ngày, Mục Vô Ca muốn làm trang chủ, nhất định đi theo hắn.
Mà khi đó Mục Vô Ca chỉ cười, nói: “Nếu thật có ngày này, để cho các ngươi đi theo cũng không sao cả, bất quá, chỉ theo tới ngày ta thoái vị. Cả đời, quá xa xôi.”
Đêm hôm đó, bên ánh lửa bất diệt bên trong Ngân Nguyệt sơn trang, bọn họ nâng rượu lập thề.
Sau Mục Vô Ca rời đi. Phiêu bạt giang hồ mấy năm, vẫn không trở về sơn trang.
Nhưng lời thề chính là lời thề, vô luận bao lâu đều không thể thay đổi.
Mộc Phong lắc lắc cổ tay, liếc nhìn Hải Vân, nói: “Ta đã nói rồi, chỉ cần Mục Vô Ca nói một tiếng muốn làm trang chủ, cho dù trên tay hắn không một binh một tốt, cũng sẽ có rất nhiều người ủng hộ hắn.”
Sắc mặt Hải Vân tái nhợt, nắm chặt mũi tên trong tay, Mộc Phong mỉm cười: “Bởi vì hắn là Mục Vô Ca.”
Kiếm của Thương lam ngay thời điểm Hải Vân chưa kịp đâm tới Mộc Phong liền vững vàng đặt ở trên cổ của hắn.
Hải Vân cắn răng: “Thương Lam, ngươi là quân sư của ta, cuối cùng cư nhiên phản bội ta!”
Thương Lam cười: “Xin lỗi. Ta à, người ta không có cách nào ứng phó nhất chính là Mục Vô Ca, chỉ cần hắn nói một tiếng, ta nguyện ý nhảy vào nơi dầu sôi lửa bỏng làm bất cứ chuyện gì cho hắn.”
Đúng rồi, vẫn luôn là như vậy, bọn họ đều là như vậy. Luôn là Mục Vô Ca! Mục Vô Ca! Vô luận hắn ưu tú thế nào đi nữa cũng không sánh bằng Mục Vô Ca vẫn phiêu bạt bên ngoài, cả ngày sinh sự.
Bên tai hắn có thể nghe được, vĩnh viễn đều là.
“Này, biết không? Vô Ca lại đánh nhau với người ta. Hỗn tiểu tử thật là lợi hại a.”
“Hôm nay Vô Ca của chúng ta, làm chuyện lớn đấy.”
“Ai, ai, biết Vô Ca gần đây đi đâu không? Hắn nha. . . . . .”
Nơi nào có hắn, Hải Vân cho tới bây giờ đều chỉ là cái bóng.
Nơi nào có hắn, Hải Vân vĩnh viễn chỉ có thể đứng thứ hai.
Mục Vô Ca tránh thoát ma trảo của một đám sư huynh, từng bước đi vào đại điện.
Nghễnh đầu nhìn Hải Vân: “Ta biết rõ tại sao ngươi làm phản.”
Hải Vân ngẩn ngơ, chán ghét nhìn hắn: “Làm sao ngươi biết?”
Thật là một kẻ ngu ngốc, ngươi rõ ràng bị đám người sư phụ lợi dụng. Hắn rất muốn nói như vậy, nhưng hắn biết, lúc này, cần phải chơi đùa chút.
Mẹ nó! Bộ dạng đại gia đẹp trai như vậy, thật nên để cho Mai Vũ nha đầu kia xem một chút.
“Nếu như ngươi nghĩ lợi hại hơn ta, nên hơn đường đường chính chính một chút. Vì huynh đệ vào nơi nước sôi lửa bỏng, vì bằng hữu nhận hai nhát dao. Hải Vân, nếu như ngươi làm thế, sẽ xuất hiện người chân chính ủng hộ ngươi.”
Hải Vân cả kinh, không khỏi nhìn hắn, Thương Lam cười, nói: “Ngươi hẳn là không hiểu ý hắn rồi. Biết vì sao ta nguyện ý bán mạng vì Mục Vô Ca không? Mạng của ta là Mục Vô Ca nhảy xuống vách núi trăm trượng, cứng rắn lôi trở lại. Ngươi có làm được hay không?”
Hải Vân cúi thấp đầu. Hắn không làm được, nhất định.
Hắn luôn nghĩ, hắn là người thành đại sự, không thể dễ dàng chết đi.
Lại chưa từng nghĩ tới, đối xử chân thành với nhau phải trả giá cao như thế nào mới có thể đổi lấy.
Thua, hắn hiện tại thừa nhận, hắn đã thua bởi Mục Vô Ca, hoàn toàn.
Mục Vô Ca phất tay: “Mang Hải Vân xuống, đến sau núi hối hận ba tháng, ngoài ra đưa bản “Mục Vô Ca sử ký” tới cho hắn đọc.” (Phong: truyện này toàn anh tự kỷ =]])
Sau khi chơi đùa giả bộ đẹp trai, Mục Vô Ca xoay người vội vàng đi ra ngoài, vừa giơ chân vừa nói: “Xong đời! Xong đời! Ta sẽ bị Mai Vũ giết.”
Mai Vũ đã nói, nếu hắn đến chậm, Mai Vũ tuyệt đối sẽ đánh người .
Mộc Phong ở phía sau rống to: “Ngươi có chút dáng vẻ của trang chủ a!”
Mục Vô Ca bĩu môi, xú lão đầu, hiện tại ta không đếm xỉa tới ngươi!
“Các huynh đệ! Chúng ta còn chuyện lớn phải làm, có người dám can đảm gây chuyện trước cửa Ngân Nguyệt sơn trang. Không thu thập không được.”
Một đám người thật lâu rồi chưa đánh nhau lập tức hăng hái, rối rít đi theo.
Thương Lam che miệng cười: “Trong sơn trang, chỉ có lúc Vô Ca trở lại, mới có thể náo nhiệt như vậy.”
Khóe miệng Mộc Phong cất giấu ý cười, mắng: “Tiểu tử thúi kia, chỉ biết sinh sự mà thôi.”
Bất quá, thật sự như vậy, chỉ cần hắn ở đây, sơn trang này, cũng sẽ không vắng lạnh.
Ông trời, luôn ở thời điểm ngươi cho rằng dễ giải quyết thì tạo cho ngươi một chút phiền toái.
Khi Mục Vô Ca vọt tới bên ngoài sơn trang, lục soát một vòng lớn, cũng không nhìn thấy bóng dáng Mai Vũ. Hướng về phía một đám người co rúm lại nhìn hắn, Mục Vô Ca xông lên bắt được một người, chất vấn: “Người đâu?”
“Người, người nào?” Người nọ sợ đến lắp bắp.
Mục Vô Ca thiếu chút nữa kích động cắt đứt cổ của hắn.
Chẳng lẽ ta hỏi mẫu thân người đang ở đâu sao?!
“Vũ Thần!” Mục Vô Ca ẩn nhẫn nói.
“Mới vừa, mới vừa trong lúc hỗn loạn, có một nam nhân xông tới tìm nàng, vì vậy, nàng liền cùng nam kia lăn vào trong núi rồi.” Bị Mục Vô Ca trừng, người nam kia cũng không nói lắp nữa, có thứ tự mà nói ra.
“Nam nhân? Biết là ai không?” Mục Vô Ca cau mày, hỏi.
Xem ra, nàng không sao.
“Không biết, nam nhân kia, tựa hồ đang bị người đuổi giết.” Hắn nói.
Mục Vô Ca nghe được, lập tức nóng nảy. Đáng chết, không thể nói hết toàn bộ một lần sao!
Ném hắn xuống, Mục Vô Ca nói với người phía sau: “Để cho bọn họ biết, hây chuyện trước Ngân Nguyệt sơn trang, sẽ có hậu quả gì.”
Nói xong, dẫn theo người đi vào trong núi tìm kiếm.
Mai Vũ, ngươi đang ở đâu? Ngàn vạn lần không được gặp chuyện không may a. Trong lòng Mục Vô Ca, có một cỗ bất an. Nam nhân đột nhiên xuất hiện đó. . . . . . Rốt cuộc là ai?