Từ trước đến nay nàng luôn hiểu được rằng, Vương Phủ này, là một nơi dễ vào khó ra. Vì An Thiếu Hàn là một người tâm cao khí ngạo, muốn đi vào Vương Phủ này thì rất đơn giản, nhưng đi ra ngoài sẽ rất khó khăn.
Mấy lần trước, cũng chỉ có thể nói là Mai Vũ quá may mắn. Ha ha, nói đùa, mấy lần trước, chẳng qua là nhờ may mắn và An Thiếu Hàn mềm lòng mà thôi.
Lắc đầu, Mai Vũ thở dài, lần này chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.
“Vô Ca, ngươi đi bảo vệ Đông Thần Thanh Vân đi.” Mai Vũ trốn sau bức tường cách Vương Phủ không xa, nói khẽ với Mục Vô Ca.
“Tại sao lại là ta?” Mục Vô Ca buồn bực. Hắn không muốn bảo vệ nữ nhân đáng ghét kia.
Mai Vũ trừng mắt nhìn hắn, ra đòn sát thủ: “Nếu không thì chúng ta quyết định bằng kéo búa bao?”
Khóe miệng của Mục Vô Ca cong xuống dần, xoay người đi ngược lại. Đông Thần Thanh Vân, đang ở trong một chiếc xe ngựa cách xa nơi này một chút.
Hoa Tử Nguyệt phi thân nhảy lên trên tường vây, Mai Vũ được hắn kéo tay, cũng lên được bức tường thật cao.
Ngồi xổm trên tường vây, Mai Vũ cười, dựng thẳng ngón tay cái, ca ngợi Hoa Tử Nguyệt, nói: “Thân thủ thật tốt nha.”
Hoa Tử Nguyệt ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: “Đó là điều đương nhiên rồi.”
Mai Vũ bĩu môi: “Nói như vậy, cho dù ta có đẩy ngươi xuống, ngươi cũng không bị té chết?”
Hoa Tử Nguyệt: “Ngươi có thể thử xem.”
Mai Vũ vén tóc, đưa tay, đột nhiên đẩy Hoa Tử Nguyệt một cái.
Cơ thể Hoa Tử Nguyệt lập tức ngã về phía sau, nghi hoặc nhìn về phía Mai Vũ.
Mai Vũ, có phải đã đẩy sai hướng rồi hay không?
Tại sao bây giờ cơ thể hắn lại đang ngã ra phía ngoài Vương Phủ?
Mai Vũ vẫn đứng ở trên tường vây, nói khẽ với hắn: “Tử Nguyệt, đừng đi theo. Không phải ngươi đã nói, không cho phép ta chết trước ngươi hay sao? Như vậy, nếu ta không thể thoát khỏi Vương Phủ này, Tử Nguyệt sẽ đến cứu ta chứ?”
Gió đưa hắn lượn vòng xuống, Hoa Tử Nguyệt vươn tay, chỉ bắt được một chút hương thơm.
Vẫn bị nàng vứt bỏ. Nữ nhân này, đến khi nào mới biết nghe lời chứ.
Bóng dáng của Mai Vũ, biến mất trong không trung. Không cho Hoa Tử Nguyệt có một chút cơ hội đuổi theo.
Thở dài trong lòng, nhất định là mình bị đần độn, ngu ngốc, mới có thể một mình đến Vương Phủ này.
Nhưng vẫn là câu nói kia, không đến, bổn cô nương ăn không ngon ngủ không yên.
Thích ngược đãi lại thành bị ngược đãi mà, tóm lại, nàng vẫn kiên trì với đạo lý của nàng.
Một mạch đi xuyên qua cái sân quen thuộc, qua vài lần hữu kinh vô hiểm. Mai Vũ bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã từng ở trong Vương Phủ mấy ngày.
Quả nhiên, làm bất cứ chuyện gì, quan trọng nhất là phải có kinh nghiệm.
Theo lời của Vô Ca, nơi Quận Chúa giả ở, là Mai Viên, cách chỗ An Thiếu Hàn một khoảng, nhưng cũng không quá xa.
Tốt nhất là nàng nên tốc chiến tốc thắng.
Trong Mai Viên, nến vẫn còn sáng.
Mai Vũ đi vòng ra phía sau phòng, muốn tìm hiểu tình huống bên trong. Lại nghe thấy có một giọng nữ bình ổn từ trong phòng truyền ra.
“Bằng hữu, nếu đã đến đây, thì vào trong uống một chén đi.”
Mai Vũ thật là muốn tự chửi mình một câu: ngu ngốc.
Mẹ nó chứ! Lần đầu tiên đi ám sát lại bị phát hiện, thật là mất mặt.
Chẳng lẽ lần này nàng phải đồng quy vu tận với đối phương hay sao?
Việc gì cũng làm cho oanh động như vậy, không phải tính cách của nàng mà!
Mai Vũ mở cửa sổ, nhảy vào trong một cách tự nhiên.
Thôi đi, cùng lắm là chết thôi, cũng đâu phải là lần đầu tiên.
Sau khi Mai Vũ nhảy vào thì dựa vào cửa sổ, nhìn cô gái đang thong thả trang điểm kia.
Mỗi lần vẽ thêm một chút, tim Mai Vũ lại đập nhanh một nhịp.
Đây là đang làm gì đây? Kẻ tài giỏi thì gan cũng lớn hơn phải không?
Được rồi, được rồi, cho dù là nàng ấy lợi hại, không lẽ nàng không đả thương được nàng ấy chút nào hay sao?
Ặc, nhìn nàng ấy trầm ổn như vậy, cũng không làm được!
Bà nó! Chẳng lẽ một sát thủ đứng hàng thứ năm trong giang hồ như ta, lại thua trong tay nữ nhân này sao chứ!
Đầu óc loạn vô cùng, Mai Vũ không dám cử động dù chỉ một chút, nhìn chằm chằm nữ tử kia.
Lúc nàng ấy bỏ son xuống, tim Mai Vũ đã vọt tới cổ họng rồi.
Vô Hoan thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, có chút buồn cười, nói: “Ngươi đến để giết ta đúng không?”
Mai Vũ lấy lại bình tĩnh, nói: “Đúng vậy.”
Vô Hoan đánh giá nàng, lại hỏi: “Ngươi là ai?”
Giơ cây tiêu trong tay lên, Mai Vũ nói ra danh tính: “Tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi, Vũ Thần Mai Vũ.”Vô Hoan cười, quả nhiên là nàng...
Thật ra thì, nàng đã sớm biết số phận của mình.
Vài năm trước, cái thời điểm gương mặt bị thay đổi, nàng đã biết, mình phải vì Hoàng Thất của Đông Thần mà chết, vì Đông Thần Thanh Vân mà chết.
Đó chính là cái giá nàng phải trả khi được thu dưỡng từ nhỏ.
Từ lúc nàng bắt đầu biết đến nam tử tên là An Thiếu Hàn này.
Luôn nghe về chuyện của hắn, luôn chú ý đến tin tức của hắn.
Nàng cũng biết, mình sẽ vì người đó, mà phải chết.
Lúc đầu cảm thấy thật là chán ghét, nhưng sau đó, lại có chút thích.
Bởi vì hắn quả là một người rất lợi hại nha.
Về sau, lại giống như càng lúc càng trúng độc nặng hơn, đến một khắc kia, lúc hắn lộ ra nụ cười với mình. Nàng hiểu được rằng, mình thật sự rơi vào tay giặc.
Vô Hoan, Vô Hoan. Sống không thể vui vẻ.
Nếu như đây là vận mệnh của nàng, như vậy ít nhất, nàng muốn có một chút ký ức tốt đẹp, làm kỷ niệm cho cả cuộc đời này, không phải quá kì lạ chứ? Ít ra là, lúc uống Canh Mạnh Bà, nàng muốn có một chút trí nhớ, để nàng quên đi, để nàng lưu luyến.
Mai Vũ à? Nàng biết chứ.
Nếu như được chết trong tay Mai Vũ, cũng xem như là thống khoái.
“Ngươi có biết nếu như ngươi giết ta, ngươi sẽ bị đối xử như thế nào?” Cười nhẹ, trên mặt Vô Hoan có chút vui vẻ.
Nỗi đau của ta, ngươi cũng nếm thử đi.
Có thể làm cho hắn nhớ kỹ tên ngươi cả trong giấc mơ, là bản lãnh của ngươi. Nhưng ta muốn dùng chút sức lực bé nhỏ này của ta, phá tan hình bóng của ngươi trong lòng hắn.
Bởi vì, hắn gọi tên của ngươi trong giấc mơ.
Ở bên giường của ta, nắm tay ta, nhưng một câu cũng không nhắc đến Thanh Vân, mà là gọi Mai Vũ.
Mai Vũ nhìn vào mắt nàng, cũng cười theo.
Hình như nàng đụng phải một người điên.
Kẻ điên này, chỉ sợ là còn điên hơn nàng nữa.
“Biết chứ, nhưng vậy thì đã sao? Ta muốn giết ngươi, đây là sự thật không có cách nào có thể thay đổi.” Trên mặt Mai Vũ như lóe ra ánh sáng rực rỡ, kiên định nói.
Vô Hoan cười: “Như vậy ngồi xuống uống một chén đi, hiếm khi có dịp nói chuyện, ta lớn như vậy rồi, nhưng lại chưa từng có cơ hội tán gẫu với người khác, lại ít khi ta có tâm trạng tốt như hôm nay. Tâm sự một chút rồi lên đường cũng không muộn, trời vẫn còn sớm đấy.”
Mai Vũ kéo ghế, ngồi đối diện với Vô Hoan, không giống như địch nhân, mà như hai người bạn đã lâu không gặp.
Giơ chén lên, Vô Hoan mỉm cười nói với Mai Vũ: “Vì nam nhân hấp dẫn đáng chết kia, cạn chén nào.”
Âm thanh thanh thúy của hai cái chén chạm nhau vang lên, Mai Vũ ngửa đầu, cho rượu chảy vào cổ họng, cười: “Cạn chén....”
Mục Vô Ca buồn rầu từ từ đến bên cạnh xe ngựa.
Trong gió đêm khoanh tay, thì thầm với xe ngựa: “Này, nói trước, ta chỉ đưa ngươi vào trong Vương Phủ của An Thiếu Hàn. Những chuyện khác ta mặc kệ. Thật là, tại sao ta lại phải làm cái việc này chứ. Rõ ràng chính ngươi đã hại Mai Vũ.”
Trong xe ngựa không truyền ra chút âm thanh nào.
Mục Vô Ca mềm lòng, giận dữ nói: “Được rồi, được rồi. Thật ra, Mai Vũ sẽ không trách ngươi. Nàng ấy chính là người như vậy, ngoài cứng trong mềm. Nếu không xem ngươi là bằng hữu, nàng ấy sẽ không quan tâm đến sự sống chết của ngươi. Yên tâm đi.”
Trong xe ngựa vẫn yên ắng, Mục Vô Ca không còn bình tĩnh được nữa, vén phắt rèm lên, kêu to: “Đông Thần Thanh Vân! Ngươi còn muốn giả chết đến khi nào....”
Còn chưa kịp dứt lời, chỉ thấy trong xe ngựa, lóe ra một tia sáng trắng, dựa vào kinh nghiệm trong giang hồ, Mục Vô Ca né sang một bên.
“Bà nội nó.....”
Âm thanh, từ phía sau truyền tới.
Chết tiệt, giáp công từ hai phía, bị đánh lén.
Từng đợt đau đớn truyền đến.
Bước chân của Mục Vô Ca có chút lảo đảo.
Nhưng bây giờ, điều hắn lo lắng nhất, vẫn là sự an toàn của Đông Thần Thanh Vân.
Không phải bị lộ rồi chứ.
Mai Vũ từng nói, hắn phải bảo vệ nàng ấy thật tốt.
Người trên xe ngựa nhảy xuống trước mặt Mục Vô Ca, Mục Vô Ca cảm thấy hắn hơi quen quen. Nhưng lại không nghĩ ra là ai.
Mồ hôi lạnh chảy xuống, trước mắt Mục Vô Ca mờ đi.
Cây kiếm đâm vào trong cơ thể, có bôi thuốc độc, phát ra từng đợt lạnh lẽo.
Hắn phải nhớ, người dám đánh lém Mục Vô Ca ----- là ai.
Hắn nhìn thấy rõ, rốt cuộc thấy rõ.
Khóe miệng nở một nụ cười châm chọc.
Thì ra.... là ngươi....