cô nương báo thù, một tháng không muộn, An Thiếu Hàn, ngươi chờ, ngươi chờ cho cô nương. Tại lúc nàng xoay người, An Thiếu Hàn mới chú ý tới, trên tay của nàng có chi chít vết thương. Trong lúc nhất thời, chỉ ngơ ngác nhìn nàng rời đi, không cách nào hoàn hồn. Thời điểm ăn cơm trưa, Mai Vũ quả thực làm cho những nha hoàn ăn cơm cùng sợ hãi. Dường như nàng có thâm cừu đại hận với măng, Mai Vũ dùng phương pháp khủng bố ăn hết rất nhiều măng. Vì thế những nha hoàn kia nhỏ giọng nghị luận. “Nàng từ nhỏ chưa từng ăn cái này a.” “Không, ngươi xem bộ dạng nàng như vậy, giống như là có cừu oán với măng vậy. Nhất định là trước kia bị người ta bỏ, mà nam nhân đó chắc bán cái này.” “Tóm lại. . . Thật đáng sợ.” Mai Vũ ở trong lòng lệ rơi đầy mặt. Chính mình vất vả rửa sạch măng một buổi tối, không ăn nhiều một chút sẽ thiệt thòi. Chết tiệt, nàng phải ăn nhiều một chút, bởi vì tối hôm nay khẳng định không kịp ăn cơm tối. Mai Vũ vốn nghe nói công việc hôm nay là tưới hoa, cảm thấy hắn là rất đơn giản. Lại không nghĩ đến, ngay lúc nàng vui mừng lâng lâng, quản gia vẻ mặt mỉm cười bỏ thêm câu: “Tưới tất cả hoa viên trong Vương phủ. Hơn nữa, tự mình gánh nước.” Mai Vũ thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn chết. Tự mình gánh nước? ! An Thiếu Hàn! Ngươi là đại ma đầu. Tại thư phòng phía trước cửa sổ ngắm nhìn Mai Vũ cả người bộ dáng ngây ngốc, An Thiếu Hàn hơi nhếch khóe môi vui vẻ cười. Lọn tóc nhẹ nhàng rủ xuống xõa đầy trang sách, khiến cho cả người hắn càng tỏa ra cảm giác dịu dàng. Liễu Hành Vân sau khi đi vào, chỉ thấy An Thiếu Hàn đang ngẩn người nhìn Mai Vũ, lại nhìn đĩa măng trên mặt bàn, trong nội tâm mãnh liệt báo động. Trời ạ! Hắn ngàn vạn không thể có hứng thú đối với Mai Vũ a. “An huynh tại sao nhìn mê mẩn thế?” Liễu Hành Vân đột nhiên mở miệng, có chút kinh động đến An Thiếu Hàn. Sắc mặt lạnh lùng của An Thiếu Hàn đột nhiên ửng đỏ: “Chỉ là ngắm phong cảnh mà thôi.” “Ha ha, ta còn tưởng An huynh thích cái người màu đỏ kia.” Liễu Hành Vân có ý dò xét hắn. An Thiếu Hàn khinh thường nhíu mày, dứt khoát nói: “Bằng loại tư sắc đó của nàng, cố gắng một trăm năm nữa cũng không đủ.” Khóe miệng Liễu Hành Vân co quắp, may mắn bây giờ không phải là diện mạo thật của nàng. “Ngược lại Liễu huynh, đặc biệt chú ý nàng.” Liễu Hành Vân không che dấu chút nào cười: “Bởi vì nàng rất thú vị.” Không phải bởi vì nàng thú vị, mà là không chú ý không được. Tạ Vãn Phong nếu biết hắn mang nàng đến Vương Phủ, không biết chừng sẽ ném chuyện trong tay trở về giết hắn. Đến lúc đó, hắn còn muốn dựa vào nàng cứu sống a. Nghe hắn nói như vậy, An Thiếu Hàn không nói thêm gì nữa, cúi đầu ăn măng. Nếu như Liễu huynh yêu mến, tặng hắn cũng tốt. Dù sao hắn đã cứu mạng mình. Chính là trong nội tâm tuy nghĩ như vậy, An Thiếu Hàn lại thủy chung không mở miệng. Chờ một chút đi, chờ hắn mất hết hứng thú với nàng, dĩ nhiên là tặng cho Liễu huynh. Có lẽ là vị mát lạnh của măng quá mức ngon miệng, thế cho nên hắn mới có ý nghĩ kỳ quái như vậy. . . . . .
cô nương báo thù, một tháng không muộn, An Thiếu Hàn, ngươi chờ, ngươi chờ cho cô nương. Tại lúc nàng xoay người, An Thiếu Hàn mới chú ý tới, trên tay của nàng có chi chít vết thương. Trong lúc nhất thời, chỉ ngơ ngác nhìn nàng rời đi, không cách nào hoàn hồn. Thời điểm ăn cơm trưa, Mai Vũ quả thực làm cho những nha hoàn ăn cơm cùng sợ hãi. Dường như nàng có thâm cừu đại hận với măng, Mai Vũ dùng phương pháp khủng bố ăn hết rất nhiều măng. Vì thế những nha hoàn kia nhỏ giọng nghị luận. “Nàng từ nhỏ chưa từng ăn cái này a.” “Không, ngươi xem bộ dạng nàng như vậy, giống như là có cừu oán với măng vậy. Nhất định là trước kia bị người ta bỏ, mà nam nhân đó chắc bán cái này.” “Tóm lại. . . Thật đáng sợ.” Mai Vũ ở trong lòng lệ rơi đầy mặt. Chính mình vất vả rửa sạch măng một buổi tối, không ăn nhiều một chút sẽ thiệt thòi. Chết tiệt, nàng phải ăn nhiều một chút, bởi vì tối hôm nay khẳng định không kịp ăn cơm tối. Mai Vũ vốn nghe nói công việc hôm nay là tưới hoa, cảm thấy hắn là rất đơn giản. Lại không nghĩ đến, ngay lúc nàng vui mừng lâng lâng, quản gia vẻ mặt mỉm cười bỏ thêm câu: “Tưới tất cả hoa viên trong Vương phủ. Hơn nữa, tự mình gánh nước.” Mai Vũ thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn chết. Tự mình gánh nước? ! An Thiếu Hàn! Ngươi là đại ma đầu. Tại thư phòng phía trước cửa sổ ngắm nhìn Mai Vũ cả người bộ dáng ngây ngốc, An Thiếu Hàn hơi nhếch khóe môi vui vẻ cười. Lọn tóc nhẹ nhàng rủ xuống xõa đầy trang sách, khiến cho cả người hắn càng tỏa ra cảm giác dịu dàng. Liễu Hành Vân sau khi đi vào, chỉ thấy An Thiếu Hàn đang ngẩn người nhìn Mai Vũ, lại nhìn đĩa măng trên mặt bàn, trong nội tâm mãnh liệt báo động. Trời ạ! Hắn ngàn vạn không thể có hứng thú đối với Mai Vũ a. “An huynh tại sao nhìn mê mẩn thế?” Liễu Hành Vân đột nhiên mở miệng, có chút kinh động đến An Thiếu Hàn. Sắc mặt lạnh lùng của An Thiếu Hàn đột nhiên ửng đỏ: “Chỉ là ngắm phong cảnh mà thôi.” “Ha ha, ta còn tưởng An huynh thích cái người màu đỏ kia.” Liễu Hành Vân có ý dò xét hắn. An Thiếu Hàn khinh thường nhíu mày, dứt khoát nói: “Bằng loại tư sắc đó của nàng, cố gắng một trăm năm nữa cũng không đủ.” Khóe miệng Liễu Hành Vân co quắp, may mắn bây giờ không phải là diện mạo thật của nàng. “Ngược lại Liễu huynh, đặc biệt chú ý nàng.” Liễu Hành Vân không che dấu chút nào cười: “Bởi vì nàng rất thú vị.” Không phải bởi vì nàng thú vị, mà là không chú ý không được. Tạ Vãn Phong nếu biết hắn mang nàng đến Vương Phủ, không biết chừng sẽ ném chuyện trong tay trở về giết hắn. Đến lúc đó, hắn còn muốn dựa vào nàng cứu sống a. Nghe hắn nói như vậy, An Thiếu Hàn không nói thêm gì nữa, cúi đầu ăn măng. Nếu như Liễu huynh yêu mến, tặng hắn cũng tốt. Dù sao hắn đã cứu mạng mình. Chính là trong nội tâm tuy nghĩ như vậy, An Thiếu Hàn lại thủy chung không mở miệng. Chờ một chút đi, chờ hắn mất hết hứng thú với nàng, dĩ nhiên là tặng cho Liễu huynh. Có lẽ là vị mát lạnh của măng quá mức ngon miệng, thế cho nên hắn mới có ý nghĩ kỳ quái như vậy. . . . . .
Danh Sách Chương: