Thật là đáng sợ
Mai Vũ cảm thấy kế hoạch thành công, vội vàng rút lui, xoay người đi ra ngoài. Cho đến khi ra khỏi cửa, chịu đựng đi đến bờ sông không có người nào, Mai Vũ mới cất tiếng cười to. Cả người té xuống đất không ngừng cười. “Aha ha ha ha, ha ha! Vân Khinh, chính là vẻ mặt này, ha ha. Quả thực là vẻ mặt ngu si!” Lại nói trước kia ở Mai Hoa sơn trang, ngược lại thật sự không hề nghĩ tới chiêu thức độc địa này. Dường như kể từ khi cùng Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân quen biết, tự động lây nhiểm những thứ xấu xa tầm thường này. Hay là nói gặp hai người siêu cấp không có lương tâm này, bản năng tà ác của nàng bộc phát ra ngoài. Vô luận là bởi vì sao, tóm lại, Mai Vũ phi thường cực kỳ vui vẻ. “Trêu đùa khách quý của ta, rất thích thú sao?” Sau lưng đột nhiên có thanh âm truyền đến, làm cho Mai Vũ sợ hết hồn. Trượt chân ngã ầm xuống nước. Thời điểm chìm xuống, trong lòng Mai Vũ có một ít chua xót. Quả nhiên là vui quá hóa buồn a. Hơn nữa, An Thiếu Hàn! Đây đã là lần thứ ba cô nương rơi xuống nước vì ngươi! An Thiếu Hàn đứng ở bờ sông, buồn cười nhìn nữ tử trong nước, vẻ mặt mất hứng nhìn hắn: “Ngươi là mèo sao, bước chân không có tiếng động.” “Ta có tiếng động, chẳng qua là ngươi cười quá chuyên chú, đập ngực dậm chân, không nghe thấy mà thôi.” Trong thanh âm của An Thiếu Hàn hàm chứa trêu tức. Mai Vũ nghĩ đến bộ dạng mới vừa rồi không có hình tượng nào chút nào, mặt không khỏi đỏ lên. Cúi đầu cắn môi, bị nước lạnh xông lên, Mai Vũ mới thanh tỉnh lại, Vân Khinh là An Thiếu Hàn mời tới làm khách, nàng làm như vậy, sẽ làm khó An Thiếu Hàn. Ngẩng đầu chú ý nhìn ánh mắt hắn lay động, Mai Vũ cẩn thận hỏi: “Ngươi, không tức giận sao?” Quyết định, kiên quyết không lên bờ, nếu hắn nổi giận, nàng liền lập tức chui xuống dưới nước. Sau giờ trưa bãi cỏ yên tĩnh, sóng nước mênh mông trên hồ dao động. An Thiếu Hàn nhìn nữ tử giảo hoạt cùng quật cường trong nước, khóe miệng cong lên, hơi cười nói : “Rất thú vị. Thiên huyễn ngọc diện nhân thế khinh, cũng có lúc như vậy a.” Gió thổi qua tóc hắn gợi lên vài sợi bay phất phơ. Hắn vẫn một thân màu đen, áo đen, tóc đen. Cũng không còn bộ dáng đáng sợ như vậy, dường như có ánh sáng từ trên thân hắn xuyên ra ngoài, phát tán trong không khí. Khóe miệng hắn cong lên cười rạng rỡ làm cho Mai Vũ không tự chủ nhìn ngây người. Rốt cuộc biết được, trên đời có vẻ mặt người nào đó có thể khuynh đảo chúng sinh. Tựa hồ là tham luyến nụ cười không dễ dàng lộ ra của hắn, hoa đào trên cây nghịch ngợm rơi xuống hôn lên môi của hắn. Nước trong hồ khẽ rung chuyển, Mai Vũ nửa người giấu ở dưới nước, tóc đen rơi ra chìm trên mặt nước. Tay không tự giác khẽ nâng lên, vươn về phía đến hắn. Tựa hồ là muốn bắt cái gì, lại như là muốn giúp hắn lấy xuống cánh hoa đào nghịch ngợm trên môi. Hết thảy đều không khống chế được. Nàng khẽ nâng tay, khóe miệng hắn mỉm cười, cùng với sông nước tựa như yên tĩnh cùng cánh hoa không ngừng phiêu tán theo chiều gió. Là tháng tư, tạo thành bức tranh diễm lệ đến không chịu được. . . . . . Giờ khắc này không biết là tâm tình gì, An Thiếu Hàn phá vỡ không khí mập mờ này đầu tiên, tiến lên, mỉm cười đưa tay kéo nàng lên khỏi mặt nước. Tại sao phải đuổi theo nàng ra ngoài? Không biết, chẳng qua là khi nhìn thấy bộ dạng Vân Khinh bị dọa đến giật mình sợ hãi, mặc dù rất bình tĩnh cho người dìu hắn đi xuống. Cũng là đang cười ở trong lòng. Một khắc kia, nghĩ tới dĩ nhiên không phải là trừng phạt nha hoàn không hiểu quy củ này. Mà là chia sẻ. . . . . . Nói đến ngay cả mình cũng cảm thấy quái dị. Mình lại muốn cùng nàng chia sẻ nụ cười lúc này. Vì trò đùa dai làm cho bộ dáng người khác thê thảm như thế. An Thiếu Hàn luôn luôn trầm tĩnh lại có ý tưởng trẻ con như vậy. Hắn nghĩ, hắn bắt đầu không bình thường rồi. Tháng tư khí trời vẫn còn có chút lạnh, cho nên An Thiếu Hàn đem áo mỏng trên người cỡi ra, cho Mai Vũ khoát lên. Thấy Mai Vũ kinh ngạc nhìn mình. Sắc mặt An Thiếu Hàn đột nhiên đỏ lên, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng trước kia. “Mặc vào, ta không muốn ngày mai rời giường không có ai phục vụ.” Nhìn bộ dạng không được tự nhiên của hắn, Mai Vũ len lén cười. Bắt đầu có chút hiểu rõ An Thiếu Hàn. Mặc dù hắn thật sự có đủ thông minh tĩnh táo, trên thực tế lại không hiểu phải đối xử với người khác như thế nào. Không được tự nhiên, lại. . . . . . Thật đáng yêu. Mai Vũ thấy trên người hắn chỉ còn đơn độc một chiếc áo, đột nhiên kéo tay hắn lại. Có chút chấp nhận, lại có chút vui vẻ cảm nhận nhiệt độ trong tay. Trong lòng không khỏi nghĩ: a, tay của hắn quả nhiên ấm áp. Không thể tưởng tượng nổi thật. . . . . . ấm áp An Thiếu Hàn kinh ngạc nhìn nàng: “Làm gì vậy?” Mai Vũ lè lưỡi, nghịch ngợm nháy mắt: “Nếu như Vương gia ngã bệnh, ta không phải sẽ thảm hại hơn sao. Để công bằng, ta mặc quần áo vào, sau đó Vương gia theo ta cùng nhau chạy về đi. Vận động, sẽ không bị cảm.” An Thiếu Hàn không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác. “Ngây thơ.” “A? Chẳng lẽ thể lực Vương gia kỳ thực rất kém cỏi, sợ bị ta phát hiện, sau đó truyền cho toàn bộ nha hoàn trong Vương Phủ?” “Ngươi cho rằng An vương là ai?” An Thiếu Hàn vừa nói vừa đưa tay lôi kéo tay nàng. Ngón giữa truyền đến cảm giác ấm áp, khiến cho trong lòng An Thiếu Hàn có chút rung động, trong lúc nhất thời cũng trở nên mềm mại. Lôi kéo nàng cùng nhau chạy nhau trong gió, ở phía trước nàng không thấy được, An Thiếu Hàn khẽ mỉm cười. Không biết lúc nào nhìn nàng mệt mỏi, nhìn nàng mệt nhọc, không còn trở thành mục đích của hắn nữa. Không chỉ là thích vẻ mặt tức giận, vẻ mặt phẫn nộ của nàng. Còn muốn nàng cười vui vẻ. Rốt cuộc, tại sao muốn nhìn thấy vậy. An Thiếu Hàn cũng không biết. Căn bản cũng. . . . . . Không muốn biết. Hắn là An vương, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Đưa nàng đến đây là cố ý vì nàng chọn phòng ở gần chỗ mình đang cư ngụ. An Thiếu Hàn đắc ý nói, là vì để thuận lợi chiếu cố hắn. Thật ra thì, ngay lúc đó ý tưởng có chút hung ác cùng nham hiểm Ở nơi này, ngươi cũng đừng nghĩ chạy ra khỏi tầm mắt của ta. Là nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ lại cảm thấy thuận tiện hơn nhiều. Thậm chí có một chút đắc ý là vì nàng ở đây mình có thể chạm tay tới bất cứ lúc nào. Trở lại phòng của mình, An Thiếu Hàn trong lúc vô ý thấy trên bàn trang điểm, Mai Vũ bỏ lại cây lược đào mộc. An Thiếu Hàn đi tới, nhẹ nhàng cầm lên đặt ở trong tay, lẩm bẩm nhớ tới: “Gỗ Đào đổi lược đào. Kết tóc đến trăm năm. Vì nàng chải tóc bạc.” Khóe môi nhếch lên nụ cười không rõ ý, An Thiếu Hàn đem lược gỗ đào nhét vào trong ngực.