Nam tử tuấn mỹ và thôn cô kia nhất định sẽ nháo một trận không lớn cũng không nhỏ vào chiều nay.
Liễu Hành Vân nhìn gương mặt thâm trầm của Mai Vũ, trong lòng bất an.
Dự cảm xấu không ngừng dâng lên, hắn cố nhịn, những cuối cùng Liễu Hành Vân cũng không nhịn nổi, run rẩy hỏi: “Mai Vũ, rốt cuộc ngươi muốn làm thế nào để ta gặp được Bách Bất Duy?”
Mai Vũ nghiêng đầu, cười dịu dàng đáp: “Hành Vân, ta sẽ làm ngươi bị người ta bắt… Không bị bắt tức là không có hiệu quả rồi.”
Thay hắn chỉnh lại y phục, Mai Vũ vẫn cười dịu dàng còn Liễu Hành Vân vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra.
“Chờ, chờ đã, Mai Vũ.”
Nàng đang làm gì vậy? Sao hắn không hiểu nàng đang nói gì cả?
Nhưng mà, mặc kệ hắn có nghe hiểu hay không, dự cảm xấu vẫn vô cùng mãnh liệt.
“Bây giờ, ta đếm một, hai, ba thì ngươi chạy nha…. Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Mai Vũ vỗ vai hắn, vừa nói vừa lấy túi tiền của mình để vào tay hắn.
Liễu Hành Vân nhìn túi tiền, đã hiểu được một chút việc Mai Vũ muốn mình làm rồi.
Đùa à? Giỡn chơi sao? Sao hắn có thể làm chuyện như vậy chứ?
Khóe miệng Liễu Hành Vân co quắp lại, cố gắng đấu tranh.
Mai Vũ trợn trừng mắt, rủa thầm: Tên này muốn làm gì đây? Biết bản thân không thể phản kháng mà vẫn cố gắng à? Muốn nàng độc ác mới chịu phải không?
Bỏ tay ra khỏi người Liễu Hành Vân, Mai Vũ khoanh tay trước ngực, nhíu mày, cười nói: “Ngươi có đi hay không? Ngươi không đi ta sẽ đi tìm Vãn Phong, liệt kê hết tất cả những việc bẽ mặt mà ngươi đã làm vào một quyển sách nhỏ, phát khắp võ lâm, trên bìa còn có chữ kí của tất cả những ai quen biết ngươi. Phần tái bút lại ký tên thêm một lần nữa để chứng tỏ những gì trong đó là sự thật.”
Liễu Hành Vân sợ nhất là cái gì? Đương nhiên là sợ mất mặt.
Hừ, nắm được điều này, Mai Vũ không sợ hắn không làm. Bởi vì nếu nàng thật sự làm ra một cuốn như thế, Liễu Hành Vân cũng không thể làm gì nàng được.
Liễu Hành Vân bày ra vẻ mặt cầu xin, trong lòng không ngừng khóc thét lên.
Đời hắn xem như bị hủy hoại trong tay nữ nhân này rồi.
Xoay người, nhìn người đến người đi tấp nập trên đường cái, Liễu Hành Vân cảm thấy vô cùng bi tráng.
Gió hiu hiu, nước sông Dịch lạnh ghê. Tráng sĩ một đi, không trở về. (*)
(*) Đây là 2 câu trong Dịch thuỷ ca 易水歌 - Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
Tạm biệt, cuộc sống thần thâu hoàn mỹ của ta.
Hắn có thể đoán được mình sẽ gặp phải đủ loại hoàn cảnh bi thảm. Giờ đây, hắn chỉ hi vọng linh hồn mình có thể rời khỏi cơ thể, mà hắn cũng không còn là Liễu Hành Vân.
Đúng, hắn không phải Liễu Hành Vân, bây giờ hắn là Hắc Vân!
Mai Vũ đã cười đến mức đau bụng luôn rồi. Liễu Hành Vân thật là đáng yêu.
“Chuẩn bị… Một, hai, ba! Chạy!” Mai Vũ hạ khẩu lệnh, Liễu Hành Vân lập tức phóng người về phía trước, vừa chạy trên đường cái vừa thương thay cho mình.
Ai cũng nói ở tù không tốt, ở tù là tai họa. Hôm nay xem như hắn lao đầu vào tai họa rồi. Bị giam ở đó có ai lại không hao tâm tổn trí muốn thoát ra cơ chứ, đằng này tên ngốc như hắn lại muốn đi vào đó. Hơn nữa, tuy không phải tự nguyện những cũng không hẳn là bị ép buộc.
Nếu muốn trách, chỉ trách sao dạo này hắn lại quá rãnh rỗi mà thôi. Tại sao hôm nay người cùng nàng ra ngoài không phải Tạ Vãn Phong hay là Hoa Tử Nguyệt chứ.
Nở nụ cười âm hiểm, Mai Vũ đi ra khỏi góc tối, đứng trên đường cái nhấc tay làm thành hình hoa lan chỉ, đầu ngẩng cao, duỗi cổ ra, bắt đầu cất tiếng rống của Sư Tử Hà Đông.
“Á!!!! Cướp!!! Bắt cướp đi!!!”
Tiếng thét chói tai như muốn đâm thủng trời xanh, tràn đầy uy lực.
Liễu Hành Vân nghe thấy tiếng thét đầy chấn động kia, trong lòng lệ rơi như suối.
Hu hu! Lão tử hoành hành trên giang hồ, làm đạo tặc lâu năm rồi, tới nay chưa bị bắt lần nào. Bây giờ lại phải vì nữ nhân này và một túi bạc vụn mà hủy đi thanh danh của chính mình.
Mai Vũ à Mai Vũ, ngươi phải đền bù cho ta thật xứng đáng. Có vậy thì dù mất mặt cũng đáng nha.
Hu hu! Sao chỉ có một chút bạc vụn thế này?
Liễu Hành Vân lại lén lấy từ trong ngực áo ra tất cả gia sản của mình rồi bỏ vào túi tiền. Như vậy, hắn cũng được an ủi ít nhiều.
Liễu Hành Vân ơi Liễu Hành Vân, ngươi sa đọa rồi.
Binh lính đi tuần nghe tiếng quát to