Bóng người càng lúc càng gần, nụ cười của Đông Thần Thanh Vân dần cứng lại.
Bóng người đó là An Thiếu Hàn.
Vân Khinh nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Sao lại chỉ có mình ngươi?”
Môi An Thiếu Hàn tái nhợt, chàng nhảy xuống ngựa, tóc đen lộn xộn rơi xuống.
Nhìn mọi người một lượt, chàng bi thương nói: “Mai Vũ…đi rồi.”
Run rẩy đưa tay ra, trên tay An Thiếu Hàn là chiếc vòng kia.
Tơ hồng buông xuống, bay bay trong sự trầm mặc của đám người.
Trời trong, vạn dặm không mây, tơ hồng phất phơ tựa như sẽ bay đến một nơi rất xa.
Rất xa, rất xa, đến chỗ của nữ nhân kia.
Nán lại Bách Lý Phong Vân Thành vài ngày, tất cả mọi người đều không biết nguyên nhân Mai Vũ rời đi. Đông Thần Thanh Vân nghĩ đi nghĩ lại thấy sao cũng dính dáng tới Đông Thần Hạo.
Sau vài ngày tìm kiếm… cuối cùng họ cũng tìm được manh mối.
Vội vàng trở về Bách Lý Phong Vân Thành, Đông Thần Thanh Vân nói ra tin tức khiến mọi người chấn kinh.
“Là Đoạn Trường Tán, Mai Vũ đã uống phải Đoạn Trường Tán.”
Tin tức như sấm sét giữa trời quang khiến đầu óc của tất cả mọi người hỗn loạn.
Đoạn Trường Tán…nói cách khác…nàng chết rồi…
Mai Vũ…chết rồi….
Đứng bật dậy, An Thiếu Hàn cả giận quát: “Không thể nào!”
Không thể nào đâu…nữ tử kia không thể chết được.
Đông Thần Thanh Vân mím môi, buồn bã nói: “Nàng biết nên mới có thể bỏ đi.”
Trái tim…như bị nghiền nát. Nữ tử kia sao lại như vậy, sao lại làm người ta lo lắng vậy chứ.
Nhắm mắt lại, một lúc sau Tạ Vãn Phong kiên định nói: “Ta phải đi, ta muốn đi tìm nàng.”
“Ngươi điên rồi à? Ngươi không thể tìm thấy nàng đâu.” Đông Thần Thanh Vân kêu to.
Hoa Tử Nguyệt mỉm cười, tiếp lời: “Không, bọn ta sẽ tìm thấy nàng.”
Đông Thần Thanh Vân ngạc nhiên, nhìn quanh, họ đều có ánh mắt kiên định như thế.
Nàng sững sờ lẩm bẩm: “Các ngươi điên hết rồi…”
Vân Khinh cười: “Cô nương không phải bọn ta nên cô sẽ không hiểu.”
Bọn họ đã chết một lần rồi, bọn họ sống hay chết đều là vì nữ nhân kia.
Cho nên…dù chân trời góc bể, họ cũng phải tìm được nàng.
Nếu tìm không thấy, vậy sẽ vĩnh viễn tiếp tục tìm kiếm.
“A…nàng thích những nơi có nhiều hoa.” Mục Vô Ca nói.
“Đúng, đúng, còn thích uống rượu.” Liễu Hành Vân nói tiếp.
“Xem ra chúng ta phải đi rất nhiều nơi.” Bách Bất Duy vuốt ve phần tóc bị cắt đi phân nửa, lắc đầu.
Đông Thần Thanh Vân bắt đầu hiểu rồi.
Có một số thứ…tồn tại vượt trên cả tình yêu.
Cuộc đời này có rất nhiều kỳ tích, có lẽ bọn họ là những người sáng tạo ra kỳ tích.
Một năm sau, trên giang hồ lưu truyền truyền thuyết về “Thất Soái”.
Kể từ sau truyền thuyết Vũ Thần Mai Vũ đột nhiên thần bí bốc hơi khỏi nhân gian, lại có một truyền thuyết khác làm cả giang hồ phải khiếp sợ.
Nghe nói…bảy người kia có gương mặt mà không có bất kỳ nam tử nào trên thiên hạ có thể sánh bằng, chỉ cần bảy người này cùng ở một nơi, tất cả ánh sáng đều sẽ bị che lấp.
Nghe nói….bảy người kia phải che mặt mới có thể ra ngoài, nếu không mỗi lần ra ngoài sẽ bị nữ tử vây quanh, tạo ra hỗn loạn trên đường.
Nghe nói…bảy người kia có võ công cao cường, ngay cả Minh Chủ Võ Lâm cũng phải nịnh bợ.
Nghe nói…bảy người kia đi khắp cùng trời cuối đất để tìm một tuyệt thế cao thủ.
Nghe nói…
“Mục Vô Ca, ngươi có thôi ngay đi không! Ghi lại những thứ nhàm chán này có gì mà vui?” Liễu Hành Vân nhìn mấy thứ mà hắn nghiêm túc viết, trợn mắt hỏi.
Thật là…vì mấy cái truyền thuyết này mà hắn thật sự không dám dùng mặt thật ra đường, cả ngày dùng miếng vải rách che che đậy đậy khó chịu gần chết.
Tạ Vãn Phong vừa gặm gà vừa cười ha ha: “Không cần ghi đâu, mấy cái truyền ngôn kia đều là hắn thả ra đó.”
Vân Khinh vừa nghe đã lập tức nhảy tới, nhéo hắn rồi gào lên: “Xú tiểu tử! Thì ra ngươi là kẻ khiến hành trinh của chúng ta gặp nhiều rắc rối như vậy!”
“A…Ây da…ta làm việc này cũng vì tốt cho chúng ta thôi. Nếu không làm thì người ta sẽ cảm thấy chúng ta rất kỳ quái, càng cảm thấy lạ thì sẽ càng kéo tới nhiều mà.” Mục Vô Ca vừa hét vừa né.
An Thiếu Hàn bất đắc dĩ nhìn bọn họ nháo, nói với Hoa Tử Nguyệt kế bên: “Hay chúng ta làm vài chén? Cứ đà này thì đêm nay lại khỏi ngủ.”
Hoa Tử Nguyệt cười cười gật đầu: “Không sao, chúng ta uống hai chén là được rồi, quái vật tóc bạc sắp bạo phát.”
Vừa dứt lời, Bách Bất Duy đã nhào tới, hét lớn: “Chết tiệt! Các ngươi có để yên cho ông ăn cơm không! Hôm nay ông không thể không trừng trị các ngươi!”
Nhìn bầu trời đêm rực rỡ, An Thiếu Hàn nhẹ nhàng cười.
Mai Vũ…bây giờ bọn ta đã có thể vui vẻ sống chung. Nàng…đang ở nơi nào?
Lúc tiến vào Miêu Cương, bảy người An Thiếu Hàn đúng lúc được tham gia hôn yến của Vương Tử nước họ.
Nghe chuyện của họ, Hoàng Tử chiêu đã rất nhiệt tình.
Nằm trên chiếc giường thoải mái, Vân Khinh lười nhát hỏi: “Phải làm sao mới tìm được nàng đây?”
An Thiếu Hàn nói: “Nếu nàng ở đây, vậy nàng chắc chắn sẽ xuất hiện trong ngày hội náo nhiệt. Chỉ cần chúng ta xin Vương Tử tham gia hôn yến hỏi thử một chút là được.”
“Chỉ sợ tính cách của nàng đột biến. Hỏi nàng, nàng cũng không ra thì làm sao?” Liễu Hành Vân cong môi hỏi.
Mục Vô Ca nhếch môi cười tà ác nhưng lại có vẻ buồn rười rượi: “Yên tâm, ta đã cho người vận chuyển rượu từ khắp nơi đến, tới lúc đó đem tất cả những thứ rượu này lấy ra, tuyên bố muốn mở tiệc chiêu đãi mọi người, ta không tin không tìm được nàng.”
Tạ Vãn Phong run rẩy, vội vàng lên tiếng: “Đến lúc đó mời ngươi tự gánh tất cả mọi trách nhiệm đi nhé.”
“Ta khinh! Tới lúc mấu chốt là các ngươi lại phủi sạch quan hệ ngay lập tức. Ta mặc kệ, ai cũng không thể thoát!”
Không biết tại sao họ có cảm giác vô cùng mãnh liệt, cảm thấy nàng đang ở đây.
Một năm đã trôi qua, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, họ đã tìm rất nhiều nơi nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng nàng.
Nhưng cho dù như vậy họ vẫn tin rằng nàng còn sống.
Vì họ đã từng nói muốn ở bên nhau, nên dù nàng đến Quỷ Môn Quan, tìm không thấy họ cũng sẽ tìm cách trở về.
Nên…Mai Vũ, nàng hãy xuất hiện đi.
Một năm rồi, đối với chúng ta, quãng thời gian này thật sự rất dài. Cảm giác muốn gặp nàng thật sự quá mãnh liệt rồi.
Đêm đến, trong hôn yến của Vương Tử, khắp nơi đều vui mừng, có rất nhiều hoa đăng và pháo hoa.
Giữa non nước, lửa trại bập bùng, có một đám người nhảy múa xung quanh.
Vân Khinh cau mày hỏi: “Mấy cái hoa đăng này, nhìn sao cũng thấy không phải thứ nên bày trí ở nơi này nha?”
Tim An Thiếu Hàn đập vô cùng nhanh, gật đầu đáp: “Đúng vậy. Hơn nữa, ta cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu.”
Tất cả mọi người nhảy múa, sau đó, trong một đám người có người hô: “Vương Phi đến rồi.”
Khác với những nơi khác, ở đây Vương Phi phải từ trong đám người nhảy múa đến bên cạnh Vương Tử.
Người dân Miêu Cương nhiệt tình thiện lương tung hoa về phía Vương Phi đang bước tới.
Nữ tử kia mặc hồng y, lụa mỏng che mặt, trên người có rất nhiều lục lạc.
Mỗi một bước đi, tiếng lục lạc lại vang lên cực kỳ êm tai.
Bảy nam nhân đồng loạt dừng động tác.
Dáng người quen thuộc, bước chân quen thuộc, động tác khiêu vũ quen thuộc.
Trên tay còn cầm theo chiếc lồng đèn, giữa búi tóc có có chiếc trâm, tất cả đều thật quen.
Cơ hồ trong chớp mắt, bảy người đã nhảy vọt từ trong đám người ra, cản đường vị Vương Phi trên đường.
Những người xung quanh đều sửng sốt.
An Thiếu Hàn xông lên, kéo khăn che mặt của nữ tử kia.
Khăn che mặt rơi xuống lộ ra gương mặt của nữ tử.
Đó là gương mặt quen đến không thể nào quen hơn.
Không có ánh mắt của ai có thể thiện lương giống như nàng, không có nụ cười của ai có thể ấm áp như nàng.
Là nàng, là nàng!
Bảy người có quá nhiều lời muốn nói, nhưng lời đến bên miệng lại thành một câu vô cùng chấn động: “Không cho gả!”
Mọi người xung quanh kinh ngạc há hốc mồm.
Khóe miệng Mai Vũ giật giật.
Nàng thật sự rất muốn nói: “Ta không quen những người này.”
Tiếc rằng đây là hôn yến của người ta, mình không thể phá hỏng mọi thứ.
Nàng ngại ngùng cúi đầu với Vương Tử: “Xin lỗi, họ không biết quy củ ở đây.”
Vương Tử mỉm cười hỏi: “Người ngươi đợi đến rồi à?”
Mai Vũ đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Dạ.”
Sau đó, Mai Vũ lôi cả đám người đi.
Bốn phía vang vọng tiếng cười không ngớt.
Mai Vũ chìm trong những tiếng cười, âm thầm rơi lệ.
Hu hu~ Thật đáng sợ.
Thì ra…sự thật là…hôn yến có quy tắc đoán tân nương, Mai Vũ chỉ là tân nương giả.
Sau khi nghe lời này, bảy nam nhân thở phào, cũng bị Mai Vũ mắng đến nước miếng tung bay.
Ngày ấy, Mai Vũ rơi xuống vách núi, trôi đi theo dòng nước, được cứu ở Miêu Cương.
Đại phu ở Miêu Cương dùng Vân Chu cứu nàng, điều dưỡng thân thể suốt một năm, vừa mới hồi phục cách đây không lâu.
Nàng nghe nói rất nhiều về họ, cũng biết họ nhất định sẽ tìm được nên vẫn luôn chờ đợi.
“Hơ, đó là lý do mà nàng luôn chờ bọn ta mà không đi tìm đấy hả? Nàng thật vô lại.” Liễu Hành Vân gào to.
“Ha ha, được rồi, khó có dịp gặp lại.” Mai Vũ nháy mắt nói.
“Kế tiếp chúng ta làm gì đây?” Hoa Tử Nguyệt hỏi.
Mai Vũ ngẩng đầu: “Ta cũng không biết.”
“Hay ra ngoài một chút?” Tạ Vãn Phong đề nghị.
Mai Vũ chỉ nhắm mắt lại, cười ngây ngô.
“Về Vô Vân Lâu đi.” Vân Khinh nói.
“Không! Chỗ của ngươi khủng bố muốn chết.” Mục Vô Ca kêu to.
“Tên nhóc đáng chết, ta có kêu ngươi đi đâu mà thích với không thích?”
Nhìn nụ cười của Mai Vũ, Bách Bất Duy run rẩy: “Ta có dự cảm xấu.”
Mai Vũ chớp mắt, nhìn đám người, đột nhiên nói: “Nghe nói các huynh rất nổi tiếng trên giang hồ.”
Lông mày An Thiếu Hàn cũng giật giật, nói với người bên cạnh: “Hình như ta biết nàng sắp nói gì rồi.”
Vân Khinh nghiêng đầu, ngưng trọng gật đầu.
Hít sâu, Mai Vũ hét lên trời: “Ta hả ~ Ta muốn về giang hồ làm mưa làm gió!”
Xung quanh pháo hoa nở rộ sau đó như sao băng rơi xuống trên không trung.
“Thật là…nha đầu chết tiệt.”
“Thôn cô sát thủ, đúng là thôn cô sát thủ mà.”
“Trời ơi…ai tới xử lý cục nợ này đi.”
“Sư muội, chúng ta có thể đổi cái khác được không?”
“Ha ha, nha đầu của chúng ta biến thành nữ ma đầu rồi.”
“Đúng rồi, nói tới mới nhớ tóc của ta! Nàng đền tóc cho ta mới được đó!”
“Tiểu yêu tinh..”
Hạnh phúc nhìn lên bầu trời, Mai Vũ nở nụ cười.
Vòng qua bát canh Mạnh Bà, cùng người quan trọng ngắm phong cảnh mỹ lệ à?
Đúng là không tệ nha.
Bởi mới nói, từ nay chân trời góc bể ai cũng chạy không thoát.
Đón gió, Mai Vũ đã nhìn thấy rõ con đường của mình.
Nàng là Vũ Thần, tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi.
Bây giờ những người yêu rượu độc của ta, tất cả đều ở lại bên cạnh ta…~
CHÍNH VĂN HOÀN
Từ xa có một hắc y nhân cưỡi khoái mã đến.
Bóng người càng lúc càng gần, nụ cười của Đông Thần Thanh Vân dần cứng lại.
Bóng người đó là An Thiếu Hàn.
Vân Khinh nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Sao lại chỉ có mình ngươi?”
Môi An Thiếu Hàn tái nhợt, chàng nhảy xuống ngựa, tóc đen lộn xộn rơi xuống.
Nhìn mọi người một lượt, chàng bi thương nói: “Mai Vũ…đi rồi.”
Run rẩy đưa tay ra, trên tay An Thiếu Hàn là chiếc vòng kia.
Tơ hồng buông xuống, bay bay trong sự trầm mặc của đám người.
Trời trong, vạn dặm không mây, tơ hồng phất phơ tựa như sẽ bay đến một nơi rất xa.
Rất xa, rất xa, đến chỗ của nữ nhân kia.
Nán lại Bách Lý Phong Vân Thành vài ngày, tất cả mọi người đều không biết nguyên nhân Mai Vũ rời đi. Đông Thần Thanh Vân nghĩ đi nghĩ lại thấy sao cũng dính dáng tới Đông Thần Hạo.
Sau vài ngày tìm kiếm… cuối cùng họ cũng tìm được manh mối.
Vội vàng trở về Bách Lý Phong Vân Thành, Đông Thần Thanh Vân nói ra tin tức khiến mọi người chấn kinh.
“Là Đoạn Trường Tán, Mai Vũ đã uống phải Đoạn Trường Tán.”
Tin tức như sấm sét giữa trời quang khiến đầu óc của tất cả mọi người hỗn loạn.
Đoạn Trường Tán…nói cách khác…nàng chết rồi…
Mai Vũ…chết rồi….
Đứng bật dậy, An Thiếu Hàn cả giận quát: “Không thể nào!”
Không thể nào đâu…nữ tử kia không thể chết được.
Đông Thần Thanh Vân mím môi, buồn bã nói: “Nàng biết nên mới có thể bỏ đi.”
Trái tim…như bị nghiền nát. Nữ tử kia sao lại như vậy, sao lại làm người ta lo lắng vậy chứ.
Nhắm mắt lại, một lúc sau Tạ Vãn Phong kiên định nói: “Ta phải đi, ta muốn đi tìm nàng.”
“Ngươi điên rồi à? Ngươi không thể tìm thấy nàng đâu.” Đông Thần Thanh Vân kêu to.
Hoa Tử Nguyệt mỉm cười, tiếp lời: “Không, bọn ta sẽ tìm thấy nàng.”
Đông Thần Thanh Vân ngạc nhiên, nhìn quanh, họ đều có ánh mắt kiên định như thế.
Nàng sững sờ lẩm bẩm: “Các ngươi điên hết rồi…”
Vân Khinh cười: “Cô nương không phải bọn ta nên cô sẽ không hiểu.”
Bọn họ đã chết một lần rồi, bọn họ sống hay chết đều là vì nữ nhân kia.
Cho nên…dù chân trời góc bể, họ cũng phải tìm được nàng.
Nếu tìm không thấy, vậy sẽ vĩnh viễn tiếp tục tìm kiếm.
“A…nàng thích những nơi có nhiều hoa.” Mục Vô Ca nói.
“Đúng, đúng, còn thích uống rượu.” Liễu Hành Vân nói tiếp.
“Xem ra chúng ta phải đi rất nhiều nơi.” Bách Bất Duy vuốt ve phần tóc bị cắt đi phân nửa, lắc đầu.
Đông Thần Thanh Vân bắt đầu hiểu rồi.
Có một số thứ…tồn tại vượt trên cả tình yêu.
Cuộc đời này có rất nhiều kỳ tích, có lẽ bọn họ là những người sáng tạo ra kỳ tích.
Một năm sau, trên giang hồ lưu truyền truyền thuyết về “Thất Soái”.
Kể từ sau truyền thuyết Vũ Thần Mai Vũ đột nhiên thần bí bốc hơi khỏi nhân gian, lại có một truyền thuyết khác làm cả giang hồ phải khiếp sợ.
Nghe nói…bảy người kia có gương mặt mà không có bất kỳ nam tử nào trên thiên hạ có thể sánh bằng, chỉ cần bảy người này cùng ở một nơi, tất cả ánh sáng đều sẽ bị che lấp.
Nghe nói….bảy người kia phải che mặt mới có thể ra ngoài, nếu không mỗi lần ra ngoài sẽ bị nữ tử vây quanh, tạo ra hỗn loạn trên đường.
Nghe nói…bảy người kia có võ công cao cường, ngay cả Minh Chủ Võ Lâm cũng phải nịnh bợ.
Nghe nói…bảy người kia đi khắp cùng trời cuối đất để tìm một tuyệt thế cao thủ.
Nghe nói…
“Mục Vô Ca, ngươi có thôi ngay đi không! Ghi lại những thứ nhàm chán này có gì mà vui?” Liễu Hành Vân nhìn mấy thứ mà hắn nghiêm túc viết, trợn mắt hỏi.
Thật là…vì mấy cái truyền thuyết này mà hắn thật sự không dám dùng mặt thật ra đường, cả ngày dùng miếng vải rách che che đậy đậy khó chịu gần chết.
Tạ Vãn Phong vừa gặm gà vừa cười ha ha: “Không cần ghi đâu, mấy cái truyền ngôn kia đều là hắn thả ra đó.”
Vân Khinh vừa nghe đã lập tức nhảy tới, nhéo hắn rồi gào lên: “Xú tiểu tử! Thì ra ngươi là kẻ khiến hành trinh của chúng ta gặp nhiều rắc rối như vậy!”
“A…Ây da…ta làm việc này cũng vì tốt cho chúng ta thôi. Nếu không làm thì người ta sẽ cảm thấy chúng ta rất kỳ quái, càng cảm thấy lạ thì sẽ càng kéo tới nhiều mà.” Mục Vô Ca vừa hét vừa né.
An Thiếu Hàn bất đắc dĩ nhìn bọn họ nháo, nói với Hoa Tử Nguyệt kế bên: “Hay chúng ta làm vài chén? Cứ đà này thì đêm nay lại khỏi ngủ.”
Hoa Tử Nguyệt cười cười gật đầu: “Không sao, chúng ta uống hai chén là được rồi, quái vật tóc bạc sắp bạo phát.”
Vừa dứt lời, Bách Bất Duy đã nhào tới, hét lớn: “Chết tiệt! Các ngươi có để yên cho ông ăn cơm không! Hôm nay ông không thể không trừng trị các ngươi!”
Nhìn bầu trời đêm rực rỡ, An Thiếu Hàn nhẹ nhàng cười.
Mai Vũ…bây giờ bọn ta đã có thể vui vẻ sống chung. Nàng…đang ở nơi nào?
Lúc tiến vào Miêu Cương, bảy người An Thiếu Hàn đúng lúc được tham gia hôn yến của Vương Tử nước họ.
Nghe chuyện của họ, Hoàng Tử chiêu đã rất nhiệt tình.
Nằm trên chiếc giường thoải mái, Vân Khinh lười nhát hỏi: “Phải làm sao mới tìm được nàng đây?”
An Thiếu Hàn nói: “Nếu nàng ở đây, vậy nàng chắc chắn sẽ xuất hiện trong ngày hội náo nhiệt. Chỉ cần chúng ta xin Vương Tử tham gia hôn yến hỏi thử một chút là được.”
“Chỉ sợ tính cách của nàng đột biến. Hỏi nàng, nàng cũng không ra thì làm sao?” Liễu Hành Vân cong môi hỏi.
Mục Vô Ca nhếch môi cười tà ác nhưng lại có vẻ buồn rười rượi: “Yên tâm, ta đã cho người vận chuyển rượu từ khắp nơi đến, tới lúc đó đem tất cả những thứ rượu này lấy ra, tuyên bố muốn mở tiệc chiêu đãi mọi người, ta không tin không tìm được nàng.”
Tạ Vãn Phong run rẩy, vội vàng lên tiếng: “Đến lúc đó mời ngươi tự gánh tất cả mọi trách nhiệm đi nhé.”
“Ta khinh! Tới lúc mấu chốt là các ngươi lại phủi sạch quan hệ ngay lập tức. Ta mặc kệ, ai cũng không thể thoát!”
Không biết tại sao họ có cảm giác vô cùng mãnh liệt, cảm thấy nàng đang ở đây.
Một năm đã trôi qua, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, họ đã tìm rất nhiều nơi nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng nàng.
Nhưng cho dù như vậy họ vẫn tin rằng nàng còn sống.
Vì họ đã từng nói muốn ở bên nhau, nên dù nàng đến Quỷ Môn Quan, tìm không thấy họ cũng sẽ tìm cách trở về.
Nên…Mai Vũ, nàng hãy xuất hiện đi.
Một năm rồi, đối với chúng ta, quãng thời gian này thật sự rất dài. Cảm giác muốn gặp nàng thật sự quá mãnh liệt rồi.
Đêm đến, trong hôn yến của Vương Tử, khắp nơi đều vui mừng, có rất nhiều hoa đăng và pháo hoa.
Giữa non nước, lửa trại bập bùng, có một đám người nhảy múa xung quanh.
Vân Khinh cau mày hỏi: “Mấy cái hoa đăng này, nhìn sao cũng thấy không phải thứ nên bày trí ở nơi này nha?”
Tim An Thiếu Hàn đập vô cùng nhanh, gật đầu đáp: “Đúng vậy. Hơn nữa, ta cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu.”
Tất cả mọi người nhảy múa, sau đó, trong một đám người có người hô: “Vương Phi đến rồi.”
Khác với những nơi khác, ở đây Vương Phi phải từ trong đám người nhảy múa đến bên cạnh Vương Tử.
Người dân Miêu Cương nhiệt tình thiện lương tung hoa về phía Vương Phi đang bước tới.
Nữ tử kia mặc hồng y, lụa mỏng che mặt, trên người có rất nhiều lục lạc.
Mỗi một bước đi, tiếng lục lạc lại vang lên cực kỳ êm tai.
Bảy nam nhân đồng loạt dừng động tác.
Dáng người quen thuộc, bước chân quen thuộc, động tác khiêu vũ quen thuộc.
Trên tay còn cầm theo chiếc lồng đèn, giữa búi tóc có có chiếc trâm, tất cả đều thật quen.
Cơ hồ trong chớp mắt, bảy người đã nhảy vọt từ trong đám người ra, cản đường vị Vương Phi trên đường.
Những người xung quanh đều sửng sốt.
An Thiếu Hàn xông lên, kéo khăn che mặt của nữ tử kia.
Khăn che mặt rơi xuống lộ ra gương mặt của nữ tử.
Đó là gương mặt quen đến không thể nào quen hơn.
Không có ánh mắt của ai có thể thiện lương giống như nàng, không có nụ cười của ai có thể ấm áp như nàng.
Là nàng, là nàng!
Bảy người có quá nhiều lời muốn nói, nhưng lời đến bên miệng lại thành một câu vô cùng chấn động: “Không cho gả!”
Mọi người xung quanh kinh ngạc há hốc mồm.
Khóe miệng Mai Vũ giật giật.
Nàng thật sự rất muốn nói: “Ta không quen những người này.”
Tiếc rằng đây là hôn yến của người ta, mình không thể phá hỏng mọi thứ.
Nàng ngại ngùng cúi đầu với Vương Tử: “Xin lỗi, họ không biết quy củ ở đây.”
Vương Tử mỉm cười hỏi: “Người ngươi đợi đến rồi à?”
Mai Vũ đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Dạ.”
Sau đó, Mai Vũ lôi cả đám người đi.
Bốn phía vang vọng tiếng cười không ngớt.
Mai Vũ chìm trong những tiếng cười, âm thầm rơi lệ.
Hu hu~ Thật đáng sợ.
Thì ra…sự thật là…hôn yến có quy tắc đoán tân nương, Mai Vũ chỉ là tân nương giả.
Sau khi nghe lời này, bảy nam nhân thở phào, cũng bị Mai Vũ mắng đến nước miếng tung bay.
Ngày ấy, Mai Vũ rơi xuống vách núi, trôi đi theo dòng nước, được cứu ở Miêu Cương.
Đại phu ở Miêu Cương dùng Vân Chu cứu nàng, điều dưỡng thân thể suốt một năm, vừa mới hồi phục cách đây không lâu.
Nàng nghe nói rất nhiều về họ, cũng biết họ nhất định sẽ tìm được nên vẫn luôn chờ đợi.
“Hơ, đó là lý do mà nàng luôn chờ bọn ta mà không đi tìm đấy hả? Nàng thật vô lại.” Liễu Hành Vân gào to.
“Ha ha, được rồi, khó có dịp gặp lại.” Mai Vũ nháy mắt nói.
“Kế tiếp chúng ta làm gì đây?” Hoa Tử Nguyệt hỏi.
Mai Vũ ngẩng đầu: “Ta cũng không biết.”
“Hay ra ngoài một chút?” Tạ Vãn Phong đề nghị.
Mai Vũ chỉ nhắm mắt lại, cười ngây ngô.
“Về Vô Vân Lâu đi.” Vân Khinh nói.
“Không! Chỗ của ngươi khủng bố muốn chết.” Mục Vô Ca kêu to.
“Tên nhóc đáng chết, ta có kêu ngươi đi đâu mà thích với không thích?”
Nhìn nụ cười của Mai Vũ, Bách Bất Duy run rẩy: “Ta có dự cảm xấu.”
Mai Vũ chớp mắt, nhìn đám người, đột nhiên nói: “Nghe nói các huynh rất nổi tiếng trên giang hồ.”
Lông mày An Thiếu Hàn cũng giật giật, nói với người bên cạnh: “Hình như ta biết nàng sắp nói gì rồi.”
Vân Khinh nghiêng đầu, ngưng trọng gật đầu.
Hít sâu, Mai Vũ hét lên trời: “Ta hả ~ Ta muốn về giang hồ làm mưa làm gió!”
Xung quanh pháo hoa nở rộ sau đó như sao băng rơi xuống trên không trung.
“Thật là…nha đầu chết tiệt.”
“Thôn cô sát thủ, đúng là thôn cô sát thủ mà.”
“Trời ơi…ai tới xử lý cục nợ này đi.”
“Sư muội, chúng ta có thể đổi cái khác được không?”
“Ha ha, nha đầu của chúng ta biến thành nữ ma đầu rồi.”
“Đúng rồi, nói tới mới nhớ tóc của ta! Nàng đền tóc cho ta mới được đó!”
“Tiểu yêu tinh..”
Hạnh phúc nhìn lên bầu trời, Mai Vũ nở nụ cười.
Vòng qua bát canh Mạnh Bà, cùng người quan trọng ngắm phong cảnh mỹ lệ à?
Đúng là không tệ nha.
Bởi mới nói, từ nay chân trời góc bể ai cũng chạy không thoát.
Đón gió, Mai Vũ đã nhìn thấy rõ con đường của mình.
Nàng là Vũ Thần, tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi.
Bây giờ những người yêu rượu độc của ta, tất cả đều ở lại bên cạnh ta…~
CHÍNH VĂN HOÀN