Mục lục
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cho nẽn mới nói, cho dù ta thật sự đi giúp người trị thương, nhưng chỉ cần nàng ta không ngừng tay thì người kia sớm muộn gì cũng chỉ có một con đường chết, đến lúc đó nói không chừng còn đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, đã không được ai cảm kích, còn tự mua dây buộc mình đúng không?”, Thích Vy bĩu môi chán ghét nói.

Cơ Vấn Thiên gật đầu nói: “Cho đến nay, số lượng người chết trong tay nàng ta thật sự không đếm xuế, nguyên nhân tử vong đều là bị trọng thương không trị được”.

Trước khi hắn ra biên quan đã nghe nói có bảy tám người, trong năm năm qua không biết con số này còn tăng lên gấp mấy lần.

Thích Vy tặc lưỡi nói: “Mấy năm nay ta không ờ kinh thành, không hiểu rõ chuyện của trướng công chúa cho lắm, nhưng chẳng lẽ Tô Ngu Ngốc lại không biết đối phương có đức hạnh gì hay sao mà còn cố ý nhâm vào ta, muốn đế cho trường công chúa đối đầu cùng ta, nàng ta thì có thế ngõi đó ngư ông đắc lợi? Đúng là quá mưu mô!”

Ánh mắt Cơ Vấn Thiên tối sầm lại: “Nàng ta muốn vào Dục vương phủ, cả đời này cũng đừng hòng!”

Chưa nói đến chuyện hắn vốn không có tình cảm với Tô Bạch Chỉ, chỉ nói riêng chuyện này cũng đã đủ khiến cho hắn cảm thấy chán ghét. Cho dù muốn làm trắc phi thì hắn cũng không muốn trong vương phủ của mình xuất hiện một nữ nhân tâm địa độc ác như vậy.

Thích vy thấy người gặp họa thì hả hê cười nói: “Nếu như ngươi nói lời này trước mặt nàng ta thì chắc nàng ta sẽ khóc lóc đau lòng muốn chết!”

Cơ Vấn Thiên tưởng tượng ra hình ảnh đó thì không hề che giấu sự ghét bỏ, chân thành nói: “Cũng may vương phi mà ta cưới là nàng”.

Nếu không thì năm năm nay khi hắn không ở kinh thành, Tô Bạch Chỉ còn không biết sẽ làm ra bao nhiêu chuyện ầm ĩ, khiến vương phủ chướng khí mù mịt.

Thích Vy liếc hẳn một cái, hừ một tiếng không đáp lại, dám so sánh nàng với Tô Ngu Ngốc? Hắn tưởng nàng sẽ vui sao? Xùy!

Học viện Kiêu Dương, lớp vỡ lòng.

Vừa kết thúc một tiết học, tất cả học trờ liền như đàn ong vỡ tố xông tới bên cạnh Thích Cấm Dương vây quanh cậu bé, nhao nhao thúc giục: “Mau mau mau, tiếp tục kế chuyện đi!”

“Kế tiếp bốn thầy trò lại gặp phải yêu quái gì?”

“Thích Cẩm Dương, hôm nay ta thấy hình như ngươi có mang theo một cái quạt quái lạ, muốn dùng nó khi kế chuyện sao?”

“Được rồi được rồi, không cần nóng vội”, Thích Cấm Dương lớn tiếng bảo bọn chúng yẻn lặng, sau đó lấy cây quạt ba tiêu ra phe phẩy trước mặt đám học trò, khoe khoang một chút: “Hôm nay sẽ kế đến đoạn ‘Đi ngang qua Hỏa Diệm Sơn, quạt ba tiêu xuất chiêu’. Hỏa Diệm Sơn này…”

“Chờ một chút!”, Thích Cấm Dương mới mở đầu câu chuyện thì đã bị người khác lớn tiếng ngăn lại, chọc cho một đám học trò chung quanh đều bất mãn trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng, nhưng sau khi phát hiện thân phận của đối phương thì tất cả lại không khỏi có chút co rúm người lại.

Một đứa trẻ có thản phận tương đối “cứng”, lại có thần kinh thô bạo đã tức giận kêu lên: “Từ Trạch Lương, ngươi muốn làm gì, bọn ta đang muốn nghe kế chuyên, ngươi có chuyện gì thì chờ một chút rồi nói sau”.

“Đúng vậy đúng vậy”, có vài đứa trẻ cũng phụ họa theo.

Tên nhóc mập mạp Từ Trạch Lương kéo người chắn đường ra, hùng hổ đi vào trong đám học trò, dùng sức vỗ bàn trước mặt Thích Cấm Dương, hung ác nói: “Không được kể chuyện!”

Thích Cẩm Dương trợn trắng mắt nói: “Dựa vào cái gì! Miệng nằm trên người ta, ta sẵn sàng kế chuyện, ngươi có quản nối không?”

“Ngươi!”, Từ Trạch Lương tức giận đến mức toàn thân mập mạp run rấy, lớn tiếng hét với đám học trò nhỏ xung quanh: “Nếu các ngươi dám tiếp tục nghe kể chuyện thì ta sẽ bảo mẹ ta tìm cha mẹ các ngươi tính số!”

Lời này vừa nói ra, rất nhiều đứa tré đều do dự.

Trẻ con sáu bảy tuổi của nhà quyền quý đều hiếu chuyện, đều biết mẹ của Từ Trạch Lương là trưởng công chúa, là con cháu hoàng thất, cha mình chẳng qua chỉ là quan viên tứ phẩm ngũ phấm không có bối cảnh hùng hậu gì, thật sự không dám tùy tiện đắc tội người ta.

Đây cũng là một nguyên nhân lớn khiến cho trước Thích cấm Dương đến thì Từ Trạch Lương vẩn là tiếu bá vương của lớp vỡ lòng.

Một đám trẻ con đưa mắt nhìn nhau, có đứa nhát gan lặng lẽ trờ về chồ ngồi, có đứa thì còn có chút chần chờ nhìn về phía Thích Cẩm Dương.

Nghe nói thân phận của Thích cẩm Dương cũng không nhỏ, cậu là con trai của Dục vương,

Dục vương cùng trường công chúa là huynh muội, vậy chắc là Thích Cẩm Dương cũng không sợ Từ Trạch Lương đúng không?

Thích Cấm Dương quả thật đã bị thái độ của Từ Trạch Lương làm cho rất bất mãn, ngươi ngang ngược cái gì! Thân phận của ngươi lớn lắm sao!

Thích Cẩm Dương bất ngờ đứng lên, thậm chí còn giơ một chân giẳm lên bàn, dưới ánh mât kinh hãi của Từ Trạch Lương, cậu bé đã vỗ đùi lớn tiếng nói: “Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi hay sao, gặp phải vấn đề liền chạy về méc mẹ? Nếu không có mẹ ngươi thì ngươi cũng chỉ là một tên nhóc mập mạp chết tiệt rắm thối thôi chứ gì?”

“Ngươi nói ai là tên mập mạp chết tiệt?”, Từ Trạch Lương tức giận đến đỏ cả mắt, cậu ghét nhất nghe người khác nói mình mập!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK