Mục lục
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường Thắng Bá nín thở đứng một bên, nhanh chóng nhận thấy có vật sống đang ngọ nguậy trong ngực con trai mình.

Nhìn vật sống dài bò qua bò lại dưới làn da của Tô Bạch Huy, Thường Thắng Bá không khỏi hít khí lạnh, suýt nữa thất thanh la lên.

Cơ Vấn Thiên liếc nhìn ông ta, cảnh cáo: “Ngậm miệng!”

Thường Thắng Bá mím chặt môi theo bản năng không dám phát ra tiếng.

Khi cổ trùng di chuyển, dĩ nhiên Tô Bạch Huy sẽ câm nhận được, cả người hắn ta run lên, A Tứ vội dùng sức đè chặt người hẳn ta lại, ngăn cổ trùng co mình về lại trong khi hắn ta vùng vẫy.

Thanh Đại và Hồng Liên cũng đứng ở một bên khác đè chặt eo Tô Bạch Huy, tiện thể quan sát quá trình loại bỏ cổ trùng ớ khoảng cách gần.



Trước đây họ đi theo Thích Vy, đã học được khá nhiều thứ, nhưng đây là lần đầu tiếp xúc với cổ trùng, kể cả A Tứ, ba người đều rất trân quý cơ hội học tập hiếm có này.

Cổ mẹ luôn có sự hấp dẫn đối với cổ con, dù Tô Bạch Huy có giãy giụa một chút cũng không làm cho cổ con sợ. Sau khi chạy tới chạy lui dưới da một lúc, cố con nhanh chóng chui ra khỏi làn da ở vị trí gần tim Tô Bạch Huy.

Trăm nghe không bằng một thấy, tận mắt nhìn thấy một côn trùng còn sống chui ra khỏi làn da của Tô Bạch Huy khiến Thường Thẳng Bá dựng tóc gáy, cánh tay nối da gà, sẳc mặt lúc xanh lúc trắng, thay đổi liên tục như một bảng màu.

Sau khi cố trùng xuất hiện, Thích Vy không vội làm gì mà đợi cổ con chủ động bò vào hộp gỗ để “đoàn tụ” với cổ mẹ, sau đó mới nhanh chóng đóng nắp lại, dùng mắt ra hiệu với Hồng Liên,

Hồng Liên bôi một ít bột thuốc cầm máu lên miệng vết thương của Tô Bạch Huy, tiện thể cho đối phương uống một viên giải độc.

Không lâu sau, Tô Bạch Huy không còn giãy giụa nữa.

Thường Thắng Bá thấp giọng hỏi: “Huy Nhi không sao chú?”

Thích Vy cấn thận đặt hộp chứa cổ trùng vào trong hộp thuốc, bảo A Tứ đắp chăn lại cho Tô Bạch Huy để che đi phần cánh tay trông quá khó coi kia rồi nói: “Tiếp theo cho uống vài lần thuốc giải độc thì cơ bản không có vấn đề nữa gì, có điều, người mà các ngươi tìm được trước kia cũng bị liên lụy khiến cho thân thể bị thương tổn nên các ngươi phải nghĩ cách bồi bổ hắn”.



Nàng chẳng phải là chuyên gia dinh dưỡng hay bác sĩ sức khỏe nên không chịu trách nhiệm về việc phục hồi và dưỡng bệnh sau đó.

Lúc Thích Vy thu dọn hộp thuốc, tiện thể đi rửa tay, Thường Thắng Bá nói với Cơ Vấn Thiên: “Lần này nhờ Vương gia và Vương phi tốn công sức, ta…”

Cơ Vấn Thiên nói: “Nếu là chuyện không liên quan thì không cần nói nhiều, trả hết số tiền đã đồng ý với Vương phi trước đó là được”.

Thường Thắng Bá:

“Còn nữa…”, Cơ Vấn Thiên ám chỉ nói: “Nữ nhi nhà Bá phủ các ngươi cũng đã đến lúc lập gia đình rồi, cho dù là bây giờ hay sau này, Dục Vương phủ của ta cũng chỉ có một vị Dục Vương phi, sẽ không có thêm bất kỳ người nào khác nữa”, cái gì không nên tơ tưởng thì đừng tơ tưởng nữa!

Thường Thắng Bá: “!”

“Dục Vương thật sự nói rằng người hạ cổ đó đã chết à? Có khi nào Dục Vương cố ý bao che không?”, Tô phu nhân nghi ngờ nói.

Thường Thắng Bá trầm giọng nói: “CỔ độc là thứ của nước Mạn Đà La, trước đây Dục Vương ở biên cương nhiều năm, luôn chiến đấu với Mạn Đà La, bao che cho người có liên quan đến Mạn Đà La làm gì”.

Tô phu nhân nghẹn lời: “Nhưng Huy Nhi phải chịu tội như vậy, chẳng phải Thái y cũng nói hai ba năm nữa cũng không thể khôi phục như trước sao? Kẻ hạ cổ đó ác độc như vậy, chúng ta thậm chí còn không có cơ hội trút giận cho Huy Nhi à? Chẳng phải người tên Thường Uyển đó nói là mớ tửu lâu ớ kinh thành đó sao? Nàng ta chết rồi nhưng người nhà cô ta vẫn còn sống, nếu không chúng ta…”

Thường Thắng Bá sầm mặt: “Được rồi, đừng làm mấy chuyện dư thừa không cần thiết đó nữa. Nói cho cùng còn không phải vì đứa con trai cưng của bà cố ý gây sự nên mới tạo ra rắc rối này sao, nếu người thân của Thường Uyển đó chó cùng rứt giậu, làm lớn chuyện thì người trở thành trò cười chỉ có Bá phủ chúng ta thôi”.

Tô phu nhân không cam lòng nói:

“Lẽ nào chúng ta nuốt trôi được cơn giận này à?”

“Bà còn muốn thế nào nữa?”, Thường Thắng Bá cả giận nói: “Chuyện này liên quan đến nước Mạn Đà La, cũng không phải là chuyện riêng của Bá phủ, sau này e là còn có rất nhiều chuyện phải điều tra, nếu không muốn chọc phải rắc rối thì đừng nhắc tới nữa, vừa lúc thời gian dưỡng bệnh này cứ để nó tự kiểm điểm lại đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK