Nghĩ đến cũng khiến cho người ta cảm thấy nàng ta thật hèn mọn.
Chỉ có điều, xem khỉ diễn trò là một chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thời gian nghe Tô ngu ngốc lải nhãi mãi không dứt, thấy nàng ta nói chưa đủ còn đang muốn mở miệng thì Thích Vy đã vội vàng cắt ngang: “Được rồi, bản Vương phi đến để khám bệnh cho đại công tử Tô gia, không phái đến đế nghe ngươi chia sẻ chuyện mình ngày đêm nhớ thương nam nhân của bản Vương phi như thế nào”.
Nét mặt Tô Bạch Chỉ vặn vẹo trong nháy mắt.
Thích Vy lười biếng nói: “Có lẽ Tô gia các ngươi cũng không trông mong đại công tử mau chóng khôi phục như bản Vương phi nghĩ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là thời gian của bản Vương phi không quý giá”.
Tô Bạch Chỉ bị Thích Vy chọc tức đến mức lửa giận bốc lên, vừa định nói thêm gì đó thì Thường Thắng Bá đã quay lại mời Thích Vy đi qua thăm khám, khiến cho lời nói của nàng ta đã ra đến miệng còn phải nuốt ngược trở lại.
Trong phòng của Tô Bạch Huy.
Ngoại trừ Thích Vy cùng ba nha hoàn và A Tứ thì trong phòng còn có vợ chồng Thường Thắng Bá, còn có mấy gia đinh quản gia và rất nhiều người khác, đế tránh truyền ra một sô’ tin đồn không hay gây tổn hại đến thanh danh của nàng.
Thích Vy không thèm đế ý đến những người khác, nhìn thấy Tô Bạch Huy đang mê man, chưa cần Thường Thắng Bá nói thêm cái gì liền dứt khoát đi lên phía trước xem xét.
Bắt mạch, lật xem mí mắt, nhìn rêu lưỡi, màu môi, thậm chí còn lấy một ít dược thảo chuẩn bị trong rương thuốc để thử máu xem một chút phản ứng, từ các phương diện chẩn đoán, trong khoảng một khắc thời gian, Thích Vy mới bổng nhiên đánh “ầm” một tiếng, lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc, nói không nên lời, trong ánh mắt mạnh mẽ phát ra một luồng quang mang.
Lúc trước nàng còn cho rằng Tô Bạch Huy mắc phải bệnh lạ khó chữa, không ngờ lại là…
Thú vị! Thật sự thú vị!
Thích Vy trong nháy mắt bị khơi dậy hứng thú cực lớn, ánh mẳt nhìn Tô Bạch Huy giống như đang nhìn một con chuột bạch.
Tất cả mọi người trong phòng lúc này đều cảm thấy lạnh sống lưng, theo bản năng run rẩy.
“Vương phi, bệnh của con ta thế nào?”, Tô phu nhân nhịn không được liền hỏi.
Ánh mắt Thường Thẳng Bá cùng Tô Bạch Chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Thích Vy, thấy nàng lấy một tấm khăn ướt từ trong tay Thanh Đại để lau tay rồi mới thích thú nói: “Tô đại công tử không phải bị bệnh, mà là trúng cổ”.
Mọi người có mặt đều sững sờ:
“CỔ?”
“Không sai”, Thích Vy trêu đùa nói: “Hơn nữa còn là tình cổ, tương đối khó giải”. .
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Nói thẳng ra thì chính là Tô Bạch Huy không biết từ đâu lại dây vào một món nợ đào hoa.
Sau khi Tô Bạch Huy gặp chuyện không may, Thường Thắng Bá liền hoài nghi có phải trong phủ có người nào hạ ám thủ hay không, thậm chí còn cẩn thận điều tra mấy thiếp thất cùng với một số ít con cháu an cư bên ngoài, nhưng điều tra một vòng cũng không tra ra được cái gì, cho nên mới dần dần tin Tô Bạch Huy thật sự bị mắc phải một căn bệnh lạ.
Kết quả hiện tại Dục Vương phi lại nói cho ông ta biết đúng là có người âm thầm hạ độc thủ?
Hơn nữa lại là cổ độc?
Thường Thắng Bá khi nghe được là trúng cổ thì sắc mặt liền thay đổi, Đại Ân bọn họ không có cổ, dùng cổ chỉ có thể…
Lại nghe là tình cổ, loại này vừa nghe liền biết có liên quan đến nữ nhân, rõ ràng con trai của mình thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, Thường Thắng Bá làm gì mà không biết?
Tên ngu xuẩn này!
Thường Thắng Bá vô cùng tức giận, nếu không phải Tô Bạch Huy lúc này vẫn còn hôn mê thì ông ta liền muốn hung hăng tát đứa con của mình mấy cái đế cho não của hắn ta phát triển một chút.
Tô phu nhân cùng Tô Bạch Chỉ trong chốc lát cũng không thể binh tĩnh lại, hoàn toàn không ngờ chuyện lại phát triển theo hướng quỷ dị như thế.
Thường Thắng Bá chậm lại trước, khách khí nói với Thích Vy: “Con ta còn phải phiền Vương phi tốn sức trị liệu”.
Thích Vy lại lắc đầu nói: “Thường Thắng Bá chớ hiểu lầm, bản Vương phi tuy rằng có thể chấn đoán được lệnh lang trúng tình cổ, nhưng tạm thời còn chưa có biện pháp giúp hắn ta giải cổ, bán Vương phi am hiểu y thuật chứ đối với cổ thì không có nghiên cứu gì nhiều”.