Cơ Vấn Thiên cùng biểu đệ Trầm Sĩ Kỳ này không có giao tình gì, Trầm Sĩ Kỳ là con của Đại trưởng công chúa, cũng xem như là người có thân phận rất cao ở kinh thành, đồng thời cũng là kẻ cả ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, không đi cùng đường với Cơ Vấn Thiên.
Trước kia khi hai người không gặp nhau, Cơ Vấn Thiên cũng lười quan tâm hắn ta có chơi bời hay không, nhưng hôm nay… Trầm Sĩ Kỳ dường như đang để mắt đến Thích Vy, điều này làm cho hắn vô cùng không vui!
“Vương phi của bản vương mà còn cần ngươi hao tâm tổn trí sao?”, ánh mắt Cơ Vấn Thiên sắc bén, trông cực kỳ công kích, trong nháy mắt phát ra khí thế cường hãn khiến Trầm Sĩ Kỳ kinh hãi, thân thể theo bản năng co rúm lại một chút.
Khi chú ý thấy Cơ Vấn Thiên dường như đang vô thức bẻ ngón tay, hắn ta lại càng hoảng sợ lui về phía sau hai bước, thốt lên: “Ngươi muốn làm gì! Thiên Thu yến sắp bắt đầu, ngươi không thể đánh ta ở chỗ này!”
Cơ Vấn Thiên lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Nếu ngươi cảm thấy ngứa người thì bản vương tất nhiên phải thay cô cô quản giáo con trai cho tốt một chút, cho đầu óc ngươi thông minh lên một chút, cho ngươi biết thế nào là cái miệng hại cái thân”.
“Không, ta không có, ngươi đừng tới đây!”, Trầm Sĩ Kỳ rốt cục cũng nhớ tới hung danh năm xưa của Cơ Vấn Thiên ở trong kinh, lá gan vừa nãy còn phồng thì lúc này chẳng khác nào quả bóng bị xì hơi.
Khi Cơ Vấn Thiên còn chưa rời kinh thì tên tuổi của hắn ở trong giới quyền quý kinh thành đã vô cùng nổi tiếng, bao gồm cả con cháu tông thất, đám ăn chơi trác táng nghe thấy liền phải biến sắc, từng có kẻ ăn chơi trác táng làm chuyện bậy bạ trên đường phố đã bị Dục vương đánh chết ngay tại chỗ, cho nên không có kẻ ăn chơi trác táng nào dám huênh hoang ở trước mặt Cơ Vấn Thiên.
Khi Trầm Sĩ Kỳ còn nhỏ cũng đã từng bị Cơ Vấn Thiên tuổi còn nhỏ hơn hắn ta đánh thê thảm, bóng ma ẩn sâu trong đáy lòng chợt hiện lên trong đầu liền khiến hắn ta nhất thời hoảng hốt, mắt thấy Cơ Vấn Thiên càng đến gần, trong ánh mắt lộ ra khí tức càng nguy hiểm, hắn ta liền không còn để ý đến mặt mũi, nhịn không được phát ra một tiếng kêu thảm thiết: “Ta biết sai rồi! Đừng đến đây! Mẫu thân mau cứu con! Cơ Vấn Thiên muốn đánh con!”
Toàn bộ quá trình đều bị Thích Vy nhìn thấy, nàng không nói nên lời, cảm thấy giống như mình đang nhìn tên nhóc mập Từ Trạch Lương phiên bản phóng lớn vậy.
Con trai nhà công chúa có phải bất luận tuổi tác đều ngu ngốc như vậy không?
“Hửm?”, các quan viên huân quý xung quanh đang hàn huyên lúc này liền kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, Đại trưởng công chúa sau khi nghe thấy con trai mình hét lên hoảng hốt thì nghiêm mặt nói: “Chuyện gì đang xảy ra?”
Vương phi của mình bị người ta nhớ thương, Cơ Vấn Thiên tất nhiên cũng không có ý muốn nể mặt Đại trưởng công chúa, nhưng loại chuyện này cũng không tiện bày ra nói trước mặt mọi người, chỉ có thể cảnh cáo trừng mắt nhìn Trầm Sĩ Kỳ, lạnh lùng nói: “Trầm Sĩ Kỳ tuổi không còn nhỏ, cô cô nên quản giáo cho tốt, nếu quản giáo không tốt thì đừng cho hắn ta ra ngoài, tránh để hắn ta hành động không có chừng mực, nói chuyện không có đầu óc, làm ra hành vi vô lễ. Hôm nay nể tình sinh nhật hoàng tẩu, bản vương cũng không so đo nhiều với hắn ta, nhưng nếu như có lần sau thì đừng trách bản vương không để ý tình cảm”.
Ngay cả một câu biểu ca hắn cũng không muốn kêu, hiển nhiên là hắn đã thật sự bị chọc giận, cảnh cáo cũng không chỉ là nói miệng, Đại trưởng công chúa tuyệt đối có lý do tin rằng chỉ cần Trầm Sĩ Kỳ tái phạm thì hắn thật sự dám đánh người, quá khứ cũng không phải chưa từng có tiền lệ.
Đại trưởng công chúa rất hiểu tính tình của con mình, vừa nhìn thấy sự chột dạ hiện lên trên mặt hắn ta thì liền biết nhất định là hắn ta đã đuối lý, dây dưa nhiều chẳng những không có ích lợi gì mà ngược lại còn phải mất mặt trước mặt văn võ bá quan.
Đại trưởng công chúa hít một hơi thật sâu, áp chế sự không vui khi bị thái độ cường ngạnh của Cơ Vấn Thiên mạo phạm, chuyện lớn hóa nhỏ nói: “Ngươi nói đúng, hôm nay là Thiên Thu yến của hoàng hậu, hai người các ngươi lại là biểu huynh đệ, là người nhà mình, không nên vì một chút mâu thuẫn nhỏ mà tổn thương hòa khí, ngày sau ta sẽ bảo Sĩ Kỳ chú ý chừng mực”.