Hắn tin chắc lúc đó nàng không đến gần Cơ Vô Song, vậy thì chỉ Nam Tinh tiếp xúc gần với Cơ Vô Song có cơ hội nhiều nhất, nhưng đều đã qua mấy ngày rồi, sao giờ mới có tác dụng?
Thích Vy hừ một tiếng: “Ta đâu có ngu, người lại ngã bệnh đúng hôm bỏ thuốc, sợ người khác không biết ta giờ trò à? Đương nhiên phải dùng một ít bột thuốc đặc biệt mới có thể kéo dài thời gian phát tác”.
Đã qua mấy ngày kể từ ngày hôm đó, các vết bầm trên người Cơ Tiểu Dương đã khỏi hẳn, Cơ Vô Song lại có vấn đề, vậy việc này cũng chẳng liên quan gì đến nàng, đúng không?
“Nhân tiện nhắc nhớ ngươi một câu, Cơ Vô Song mà tiếp xúc thân mật với bất cứ ai thì kẻ đó cũng sẽ bị ảnh hưởng ớ các mức độ khác nhau. Hôm đó lúc vào cung, nàng và Thái hậu ngồi gần nhau như thế…”, đôi mắt Thích Vy vương đầy ý cười.
“Người khác có thể phát hiện ra bột thuốc không?”, Cơ Vấn Thiên trước hết hỏi đến vấn đề quan trọng nhất.
Thích Vy đắc ý nói: “Ta không dám khẳng định tất cả bột thuốc ta làm đều là không màu không mùi hay không thể phát hiện nhưng muốn dùng để hại người thì chắc chắn sẽ không bị nhận ra. Các thầy lang khác xem bệnh cho Trưởng công chúa, cùng lắm sẽ nghĩ rằng nàng ta bị suy thận, sẽ không nghi ngờ nàng ta bị bỏ thuốc”.
Cơ Vấn Thiên nhìn Thanh Đại đang cười trộm và Nam Tinh đang coi như chuyện không liên quan đến mình rồi nói với Thích Vy:”… Chuyện này đến đây thôi, Cơ Vô Song bị bệnh không liên quan gì đến Dục Vương phủ”.
Thích Vy: “Đương nhiên rồi, ngươi cũng đừng lo gì về Thanh Đại và Nam Tinh, hai người họ không phải là người nhiều chuyện, sẽ không hại ta”.
Thanh Đại dùng sức gật đầu, chủ tử là người mà nàng ta sẽ trung thành cả đời, tất nhiên nàng ta sẽ không làm chuyện có lỗi với chủ tử vì loại người như Trưởng công chúa.
Mặc dù Nam Tinh không thể hiện ra ngoài nhưng đôi mắt đầy kiên định đó đã nói lên tất cả.
Nói thì nói thế, Cơ Vấn Thiên vẫn muốn vào cung một chuyến, báo cho Cơ Vô Dạ để còn biết đường tính toán khi cần, nhất là Cơ Vô Song mắc chứng hư thận thì thôi, Thái hậu… một khi không để ý, chẳng phải sẽ gây ra tiếng xấu nơi cung đình sao?
Vì vậy, khi tin tức Thái hậu lâm bệnh truyền ra trong An Ninh Cung, Hoàng thượng chẳng những không ngạc nhiên mà còn cảnh cáo người trong viện Thái y trước đế chặn tin tức, không cho truyền ra ngoài.
Vê phần chữa trị thế nào? Đương nhiên cần phải tĩnh dưỡng nhiều, không có việc gì thì đừng nên gặp người ngoài, cứ yên tâm dưỡng bệnh ô trong An Ninh Cung.
Chỉ vì muốn ngăn bước chân của Cơ Vấn Thiên mà Thái hậu cũng dám nhúng tay vào quân đội, chẳng lẽ cho rằng Hoàng đế Cơ Vô Dạ không làm gì được bà ta sao?
Chỉ là trong tay bà ta thật sự có chỗ dựa khiến hắn tạm thời không thể làm gì, một ngày nào đó, khi hắn không muốn nhẫn nhịn nữa thì mấy thứ đó đều là vô dụng thôi.
Trong hậu viện Dục Vương phủ, các thị thiếp như Hồng Nhụy và Nghênh Hạ đều đã nhìn thấy quá trình Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn xui xẻo từ đầu đến cuối, lại thấy Cơ Cấm Dương trở thành tiểu thế tử danh chính ngôn thuận của Dục Vương phủ, vị trí Vương phi của Thích Vy càng khó dao động, những tâm tư lại bắt đầu rục rịch vì Thích Vy bị phớt lờ đã bị họ lặng lẽ đè xuống.
Nghĩ kỹ lại thì ngoài việc bắt họ làm mấy việc nặng nhọc, Vương phi cũng chẳng giày vò hành hạ gì họ nhiều, chỉ cần họ yên phận một chút, có lẽ sẽ không đến nỗi xui xẻo như Trướng công chúa nhỉ…?
Ngay cả Thái hậu cũng không có cách nào trừng trị Vương phi thì các thị thiếp thân phận thấp kém như họ có thể làm được gì?
Hồng Nhụy và Nghênh Hạ nhìn nhau, đồng thời nói: “Thật ra cuộc sống đầy đủ như bây giờ cũng rất tốt rồi”.
Mặc dù bạc trong tay không đủ cho họ tiêu xài, nhưng để không bị đuổi ra khỏi Vương phủ, có người lén muốn đút bạc cho họ thì họ cũng không dám nhận, vì sợ có mạng nhận nhưng không có mạng tiêu, ai biết được có khi lại chọc
giận Vương phi! Bây giờ Vương phi đã khí thế hơn trước nhiều, không phải chỉ giở mấy trò vặt vãnh nữa, Thái hậu và Trưởng công chúa còn bị tức đến bệnh, lỡ đâu họ bị đánh chết luôn thì sao?
Sau sự việc đó, Cơ Cẩm Dương ở nhà nghỉ ngơi năm, sáu ngày rồi mới quay lại thư viện, cực kỳ hưởng thụ danh tiếng anh hùng, trước đây đám nhóc lớp vỡ lòng đã không ít lần bị Từ Trạch Lương chọc điên. Cho dù là người có lai lịch không kém thì cũng cảm thấy không vui khi học cùng lớp VỚI một đứa được mẫu thân dạy dỗ kiểu làm càn vô lý như nhóc mập kia, thấy cậu bé xui xẻo, cả lớp đều muốn vỗ tay khen hay, từ đó có thể thấy không được “yêu mến” đến mức nào.
Nhưng Cơ Cẩm Dương không xúi giục những người khác cô lập Từ Trạch Lương, cùng lắm thì mọi người tự chơi
với nhau, không ai trêu chọc ai cả.
Không có người gây rắc rối, Thích Vy lại bắt đầu chú tâm vào các bệnh nhân mà nàng vẫn chưa chữa trị khỏi hẳn.