Cơ Vô Song ban đầu không kịp phản ứng, nhưng sau khi chú ý tới trang phục trên người Nam Tinh thì nhất thời giận dữ quát: “Tiện tỳ lớn mật, lại dám động thủ với bản công chúa!?” . Ngôn Tình Ngược
Chỉ là một nha hoàn mà cũng dám đối đầu với nàng ta, chuyện này đã làm cho Cơ Vô Song tức đến nổ phổi, càng cảm thấy Thích Vy đang cố ý muốn sỉ nhục mình.
Thích Vy không hề biết những suy nghĩ trong đầu nàng ta, cho nên vẫn đứng đó trầm giọng mắng chửi cùng với Thích Tiếu Dương: “Đúng là chủ nào tớ nấy, lúc trước ta còn bực mình không biết nha hoàn tên Hạ Hà kia đã không có tài cán gì mà lại dám nhằm vào ta, bây giờ nhìn thấy vị trưởng công chúa này, hóa ra là cùng một đức hạnh”.
Thích Tiếu Dương vừa gật đầu, vừa nhìn chằm chằm Nam Tinh, nhỏ giọng cổ vũ bằng hơi: “Nam Tinh tỷ tỷ cố lên, đánh bà ta đi! Đánh bà ta đi!”
Thích Vy nghe vậy thì dở khóc dớ cười, dùng đầu ngón tay búng trán cậu bé nói: “Ngươi cũng thôi đi, Nam Tinh vì hộ chủ ngăn cản những đòn công kích của nàng ta thì còn có thể bỏ qua, nhưng nếu nàng ta thật sự ra tay thì câu chuyện sẽ khác”.
ở thời cổ đại, phân biệt giai cấp đã trở thành ý thức thâm căn cố đế, Nam Tinh chỉ là một nha hoàn cho nên rất dễ dàng bị đem ra thí mạng, cho dù nàng có lòng bảo vệ thì Cơ Vấn Thiên cũng sẽ bị làm khó, tuy rằng Cơ Vô Song không thể thật sự làm gì Nam Tinh, nhưng chung quy chuyện gì có thế tránh được thì tránh, bây giờ các nàng là bên có đạo lý, nhất định phải tiếp tục đứng vững.
Cơ Vô Song đánh tới đánh lui, chẳng những không thể đánh chết nha hoàn to gan lớn mật, ngược lại còn đánh bị thương bọn hộ vệ do chính mình mang đến, sau đó nổi trận lôi đình nói với đám hộ vệ chi biết tránh trái né phải nói: “Các ngươi còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau xông lên bẳt tiện tì kia cho bản công chúa! Bản công chúa muốn ả ta phải chết!”
“Ngươi muốn ai chết?”
Còn chưa đợi Thích Vy nổi đóa lên thì một nhân vật đến muộn đã cắt ngang lời Cơ Vô Song trong lúc nàng ta còn đang ra sức thể hiện uy phong.
“Lục… Lục hoàng huynh”, sẳc mặt Cơ Vô Song đột nhiên biến đổi, nãy giờ vẫn đang vung roi kịch liệt nhưng bây giờ cũng phải ngừng lại.
Thích Vy nhướng mày, thì ra Cơ Vấn Thiên đứng thứ sáu trong nhà sao?
Nam Tinh thấy Cơ Vấn Thiên xuất hiện thì liền nhanh chóng lui ra, một lần nữa trở lại bên cạnh Thích Vy.
Thích Tiểu Dương đặc biệt quan tâm nhìn nàng ta, hỏi: “Nam Tinh tỷ tỷ, tỷ có bị thương không? Ta thấy mấy lần quất roi lúc nãy đều sượt qua y phục của tỷ”.
Nam Tinh lắc đầu, dịu dàng nói: “Tiếu chủ tử yên tâm, ta không có việc
gì”.
Thích Tiếu Dương nhìn kỹ y phục của nàng ta, xác định không có chỗ nào bị quất rách thì mới yên lòng.
ở bên kia, Cơ Vô Song lúc ở trước mặt Thích Vỵ thì kêu gào lợi hại, bây giờ đối mặt với Cơ Vấn Thiên thì lại rụt đầu giống như chuột thấy mèo, nét mặt tràn ngập sự kiêng dè.
Sở dĩ nàng ta dám trắng trợn chạy đến Dục vương phủ tìm Thích Vy tính sổ, suy cho cùng là bởi vì nàng ta cho rằng Cơ Vấn Thiên đang ớ quân doanh chứ không ở trong phủ, trong ấn tượng của nàng ta thì lục hoàng huynh vẫn luôn toàn tâm toàn ý chuyên tâm vào chuyện quân vụ, nào ngờ nam nhân sau khi có vợ con liền thay đổi! Lúc nào cũng thấy
hắn ở nhà cùng với Thích Vy!
Quan hệ giữa Cơ Vô Song và Cơ Vấn Thiên cũng không tính là tốt lắm, nói đúng ra thì ngoại trừ hoàng thượng, mối quan hệ giữa Cơ Vấn Thiên cùng các huynh đệ tỷ muội khác đều rất bình lặng, lúc còn nhỏ chỉ trưng ra một gương mặt lạnh lùng, về sau lên chiến trường thì toàn thân lại bộc phát thêm mười phần khí thế, chỉ đứng một chỗ cũng đủ khiến cho người ta sợ hãi, lúc này nhìn ánh mắt của hắn lạnh lùng hơn bao giờ hết, Cơ Vô Song rốt cục cũng biết sợ là gì.
Nghĩ rằng Cơ Vấn Thiên sẽ bị chọc giận bởi hành vi ầm ĩ của mình, nàng ta theo bản năng kéo Từ Trạch Lương đang trốn sau lưng ra.
“Lương nhi, còn không mau chào hoàng thúc đi!”
Thích Tiểu Dương đứng ở cách đó không xa nhìn thấy vậy thì bĩu môi, lợi dụng con trai đế đánh lạc hướng, lôi kéo lòng thương hại, đúng là hèn hạ.