Cơ Tiểu Dương nóng lòng muốn xem thử, liền nói: “Dì Sương cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, con cùng mẫu phi cùng nhau ra ngoài xem xét tình huống một chút, lát nữa trở về sẽ kể cho người nghe Lục bá bá đã thay dì dạy dổ nữ nhân xấu xa như thế nào!”
Đương nhiên, còn có cả tên cặn bã Mộ Thanh Hòa kia nữa!
Ngay cả nha hoàn Tri Thư bên cạnh Lục Thanh Sương cũng tận tình khuyên bảo nàng ta nên tĩnh dưỡng, Lục Thanh Sương chỉ có thể nhìn theo bọn họ rời đi, ánh mắt vẫn xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng vừa lo lẳng vừa mâu thuẫn.
Đoàn người Thích Vy đl theo thanh âm rời khỏi viện của Lục Thanh Sương chưa bao lâu thì đã nhìn thấy phía trước có một đám người náo loạn. Giữa đám người có thể thấy Định Viền Hầu Lục Bắc Thần đang đè một kẻ trên mặt đất, kẻ đó chính là phu quân của Lục Thanh Sương, Mộ Thanh Hòa, mà thiếp thất Hương Nguyệt của hắn ta ở bên cạnh đang không ngừng gào thét chói tai, khóc lóc kêu lên: “Đừng đánh nữa! Các ngươi mau ngăn cản hắn ta! Giết người rồi!”, nhưng chính ả ta lại trốn xa, sợ bị ảnh hưởng.
ôi, nam nhân ích kỷ, nữ nhân cũng chẳng tốt đến đâu, đúng là rất xứng đôi, khiến cho người ta nhịn không được muốn chúc bọn họ một câu thiên trường địa cửu.
Đáng tiếc Lục Bắc Thần hoàn toàn không để ý tới những tiếng gào thét ngăn cản hoặc cố ý bôi nhọ của ả ta, ngược lại sau khi hung hăng đánh Mộ Thanh Hòa mấy quyền, hắn ta còn tức giận ngẩng đầu lên quát: “ôn cái gì! Câm miệng lại!”
Những người từng lên chiến trường luôn tiềm ấn một nguồn khí thế hung mãnh. Ngày thường Lục Bắc Thần rất để ý kiềm chế, cho nên dễ khiến cho người ta có cảm giác bình tĩnh nội liềm hơn nhiều so với Cơ Vấn Thiên. Nhưng lúc này muội muội duy nhất của hằn ta đã bị kẻ khác ức hiếp, cho nên khí thế mà hắn ta bộc phát ra chẳng những khiến cho gia đinh Mộ gia cùng hộ vệ xung quanh sợ tới mức không dám tới gần, mà còn Hương Nguyệt mềm nhũn hai chân ngay tại chỗ, sau đó bị mấy thân vệ mà Lục Bắc Thần dẫn tới lôi sang một bên không chút thương tiếc.
“Đại, đại cữu ca, đừng đánh nữa…”, Mộ Thanh Hòa bị đánh sưng mặt lớn tiếng kêu to, trong thanh âm tràn đầy khổ ải cùng sợ hãi: “Thanh Sương xảy ra chuyện, ta cũng không muốn, chỉ là ngoài ý muốn ai cũng không thể đoán trước được…”
“Ngoài ý muốn?”, Lục Bắc Thần lạnh mặt túm lấy cổ áo Mộ Thanh Hòa, xách thẳng người lên, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Một thiếp thất chỉ hận không thể giẫm lên Sương Nhi để lên ngôi, mê hoặc ngươi đến thần hồn điên đảo, ả ta đấy Sương Nhi làm hại muội ấy sinh non, ngươi thật sự cho rằng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi sao?”
Mộ Thanh Hòa nghẹn lời.
Trong lòng gã tất nhiên có thể mơ hồ đoán ra chân tướng, thế nhưng không bằng chứng, hơn nữa đứa con cũng đã mất đi, bây giờ có trách tội ai thì cũng còn ý nghĩa gì?
Bỏ qua bối cảnh cùng gia thế, nếu so sánh Lục Thanh Sương cùng Hương Nguyệt thì cách hầu hạ của Hương Nguyệt quả thật càng có thể làm cho gã vui lòng hơn, nếu như có thế, gã vẫn không muốn bỏ một thiếp thất hiểu được tâm ý mình như vậy, gã thậm chí còn nghĩ, sau khi Lục Thanh Sương sinh non thì thân thể trong thời gian ngắn chỉ sợ không thể hồi phục, có lẽ có thể đế cho Hương Nguyệt mang thai đứa con của gã, chờ sau khi đứa trẻ sinh ra lại nuôi dạy dưới danh nghĩa Lục Thanh Sương xem như là bồi thường, thế chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?
Nhưng xuất phát từ dục vọng sống mãnh liệt, Mộ Thanh Hòa tất nhiên không dám nói ra ý tưởng này, gã luôn cảm thấy một khi nói ra thì Lục Bẳc Thần sẽ đánh gã càng thảm hơn.
Lục Bắc Thần gằn giọng nói với Mộ Thanh Hòa: “Bản hầu gả muội muội duy nhất cho ngươi không phái để cho muội muội ta chịu oan ức ở Mộ gia các ngươi, nay ngay cá cốt nhục của mình cũng không giữ được. Chuyện lần này nếu Mộ gia các ngươi không cho bản hầu một lời giải thích thỏa đáng thì đừng trách bản hầu không khách khí!”
Thích Vy từ khi nhìn thấy Lục Bắc Thần vừa gặp đã tóm cổ đánh căn nguyên của mọi mâu thuẫn Mộ Thanh Hòa thì cũng đánh giá khá cao Lục Bắc Thần, nàng vô cùng chuyên tâm xem kịch, xem huynh trưởng đòi lại cả vốn lẳn lãi cho món nợ của muội muội mình, thế nên hoàn toàn không phát hiện ra người tới Mộ gia không chỉ có người của Lục Bắc Thần mà còn có những người khác.