Giang Ninh Viễn đang lúc tráng niên, hoàn toàn không có ý định nhường chỗ, thế tại sao Giang Mộc Lâm lại đột nhiên muốn kéo Giang Mộc Hàn xuống? Điều gì đã kích thích hắn ta?
Thích Vy nhớ tới vẻ mặt kỳ lạ cả Giang Mộc Lâm trong ngày mình tới chữa cho Giang Mộc Hàn, trông như là có tật giật mình, hiển nhiên không phù hợp với hình tượng thâm sâu nham hiểm, có thể che mắt Giang phu nhân hai mươi mấy năm thì lẽ ra chuyện này cũng không nên là âm mưu của hắn ta?
“Phải rồi, còn có vết thương chân của Giang Mộc Hàn. Thích Cẩm Vinh hoàn toàn không có khả năng tạo ra vết thương như thế, trong đây còn ẩn giấu vấn đề phải không?”
Cơ Vấn Thiên gật đầu: “Hình bộ đã phái rất nhiều người đi tìm nhân chứng để lấy lời khai, lúc sự việc xảy ra có mấy người chung quanh cả ba để khuyên can nữa, chỉ là không thế khuyên nhủ thành công thôi. Đám người này đều rất lạ mặt, chẳng ai nhận ra họ, sau đó đều biến mất tăm. Ta nghi ngờ không biết đám đó khuyên can thật hay là đổ thêm dầu vào lửa, quấy đục nước, thừa cơ làm loạn khiến sự kiện thăng cấp”.
Ví dụ, nếu không có những kẻ này nhúng tay, chỉ dựa vào cái sức yếu ớt của Thích Cẩm Vinh thì cùng lắm là chém bị thương Giang Mộc Hàn thôi, còn việc chém lìa chân? Đúng là nằm mơ! . Truyện Quan Trường
“Tiếc là khi ấy Thích Cẩm Vinh đã say khướt, dù cảm giác được là bị xô đẩy nhưng lại không thể xác định là lúc chém người có nhân tố bên ngoài trợ giúp hay không”. Ban đầu khai là bị người đấy nên ngộ thương, sau đó lại chối. Hình bộ dùng vài thủ đoạn là phải khai thật.
“… Thế nên, nói nhiều như vậy, cuối cùng là không thể điều tra ra là có Boss trùm sau lưng hay không?”
“Trùm… Boss?”
Thích Vy không giải thích: “Nghĩa là kẻ giật dây phía sau!”
Con mắt Cơ Vấn Thiên tối lại, trong đáy mắt loé lên tia sáng lạnh: “Tra được!”
“Hủ? Là ai? Có thể tiết lộ không?”, Thích Vy sáng mắt nhìn hắn.
Cơ Vấn Thiên cười khẽ, cúi người thì thầm bên tai nàng vài chữ.
Thích Vy há hốc mồm, trên mặt là biểu cảm bất ngờ thảng thốt.
Phẫu thuật lần hai của Giang Mộc Hàn tiến hành vào tuần sau đó, quá trình cũng coi như là thuận lợi, có điều là hoàn cảnh hiện tại tất nhiên không bằng hiện đại, miệng vết thương vẫn nhiễm trùng nhẹ.
Cũng may lúc này đã vào thu, nhiệt độ giảm khá nhiều, nếu là mùa hè nóng bức, miệng vết thương bị nhiễm trùng nặng thì khó xử lý lắm.
Sau lần giải phẫu thứ hai, thần kinh trên chiếc chân bị đứt của Giang Mộc Hàn đã được nối liền, đã có chút cảm giác, điều này tạo hi vọng lớn cho hắn ta và Giang gia, tin tưởng chỉ cần tiếp tục trị liệu thì dù không thể khôi phục như ban đầu nhưng nửa đời sau cũng không cần chỉ sống ở trên giường.
Qua việc này Giang Ninh Viễn và Nhàn phi đều nhớ ơn Thích Vy, tương ứng, ơn nghĩa này cũng được áp lên Dục vương phủ và Cơ Vấn Thiên.
Trước kia thượng triều, trừ phi là có việc quan trọng, bằng không sẽ luôn có vài tên rảnh hơi gây sự với Cơ Vấn Thiên nhưng hiện tại có Thường Thắng Bá phủ, Giang gia, Trác gia, những nhà này được Thích Vy giúp đỡ, lại có thêm vài nhà quan hệ thân thiết với Dục vương phủ như Tĩnh An Hầu phủ, Trấn Quốc Tướng Quân phủ, Định Viễn Hầu phủ… hiển nhiên đã có không ít người về phe Cơ Vấn Thiên.
Một nửa sô’ còn lại là phái trung lập, qua vài tháng quan sát, phái trung lập cảm thấy Dục Vương cũng không dạng quá mức lạnh lùng vô tình hay nắm quân quyền không coi ai ra gì, thích làm bậy… ngay cả Vương phi của hắn còn hạ mình đi khám, chữa bệnh cho người ta, điều này giúp cải thiện ấn tượng của các đại thần đối với Cơ Vấn Thiên.
Điều này khiến không khí trong triều cũng hoà thuận hơn nhiều, thỉnh thoảng cũng chỉ có vài mâu thuẫn không liên quan tới Cơ Vấn Thiên như giữa Thích Bá Hàn và Giang Ninh Viễn, thôi cứ để họ đấu nhau đi.
Mà tương tự, có quan hệ hoà thuận thì cũng có kết thù.
Ví như Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn- Cơ Vô Song, Đoan vương phủ- Cơ Vô Nguyệt, có lẽ còn phải tính luôn cả thứ phi- mẹ đẻ của Cơ Vô Nguyệt, còn cả Nhu Phi vì chuyện của Tô Bạch Chỉ mà hận thù Thích Vy…