Cơ Vấn Thiên lắc đầu: “Hầu gia không cần để ý, tinh hình Quý Dương thế nào rồi?”
Tĩnh An Hầu phủ và Vương thất có quan hệ rất gần, do đó Cơ Vấn Thiên cũng khá kính trọng vị trưởng bối là Tĩnh An Hầu này.
“Nọc độc của rắn xem ra rất mạnh, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng thái y viện nói hiện tại không có cách nào để loại bỏ hoàn toàn độc tố”, Tĩnh An Hầu vừa nói vừa đưa ánh mắt mong mỏi nhìn hướng Thích Vy.
Gần đây ông ta nghe được không ít tin đồn về Dục Vương phi, càng hiểu rõ nàng chính là người đã cứu sống đại công tử của Thường Thắng Bá phủ, người mắc căn bệnh đến cả thái y viện cũng giơ tay đầu hàng.
“Không biết Vương phi có nghiên cứu về nọc rắn hay không, nếu có xin người hãy giúp ta nhìn xem sao”, thái độ của Tĩnh An Hầu vô cùng khách sáo lễ độ, không hề vì mình là bậc bề trên mà ra vẻ hống hách.
Thích Vy cười đáp: “Hầu gia không cần khách khí, ta tới chính là để giúp Quý Dương giải độc”.
CỔ đại không có huyết thanh nên trúng độc rắn tương đối nguy hiểm, chẳng trách Tĩnh An Hầu lại căng thẳng như vậy.
Nàng thế nhưng có khá nhiều đơn thuốc loại bỏ nọc độc, nhưng cụ thể áp dụng loại nào còn cần phải xem tình trạng của Trần Quý Dương mới biết được.
Sau khi Tĩnh An Hầu đưa họ vào trong, Thích Vy mới phát hiện ra trong phòng có mặt không ít người.
Ngoại trừ Trần Quý Dương đang kêu la tru tréo, còn có Hầu phu nhân mày ủ mặt ê ngồi dựa vào sập nhỏ bên cạnh, Phó Vân Thi với đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn dán chặt lên người Trần Quý Dương, và vị thái y già đang giúp hẳn ta chẩn đoán, thỉnh thoảng lại cúi đầu thảo luận với vị thái y còn lại.
Nàng không chút ngạc nhiên khi thấy sự hiện diện của thái y.
Nếu người khác muốn mời thái y xem bệnh thì phải xin chỉ thị từ hoàng thượng để nhận được sự chấp thuận, nhưng Trần Quý Dương đã là tiểu hầu gia, còn là đệ đệ của hoàng hậu nên khi gặp chuyện không nói hai lời liền kêu thái y tới cứu giúp là hết sức bình thường.
NÓI nhiều như vậy, còn chưa nói rõ chuyện gì đã xảy ra, thực ra hôm nay khi Trần Quý Dương và Phó Vân Thi ra ngoài dạo chơi thì gặp một tai nạn nhỏ, trên đường đụng phải một con rắn độc, ban đầu vốn muốn cắn Phó Vân Thi nhưng vào thời khắc quan trọng Trần Quý Dương lại lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân nuôi rắn, vinh quang nhào ra đường.
Theo Tĩnh An Hầu, con rắn độc này còn khá đặc biệt, ngay cả thái y cũng phải chưa tra ra.
“A Vy!”, Thích Vy vừa bước qua bậc cửa, hai mắt Phó Vân Thi liền sáng rực như sao, gấp gáp bật dậy từ trên giường mềm, cầu cứu nói: “Ngươi mau giúp chàng ấy xem một chút đi!”
Một câu nói đã thu hút sự chú ý của mấy người khác trong phòng tới, hai vị thái y già đều đưa mắt nhìn sang Thích Vy, trong đó mang theo tò mò, còn có cả mong chờ và một loáng thoáng không phục.
Thích Vy bình tĩnh nở một nụ cười thân thiện với họ, sau đó gật đầu với Phó Vân Thi như an ủi, lúc này mới thong thả đi tới dưới cái nhìn tha thiết của Hầu phu nhân, trước tiên là dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của hai vị thái y, đợi bọn họ nhường chỗ mới ngồi xuống ghế nhỏ, nói với Trần Quý Dương: “Cho ta xem vết thương”.
Trần Quý Dương vừa duỗi ra cánh tay vừa đáng thương đáp: “Biểu tẩu, tẩu phải cứu ta đó, giúp ta giảm đau trước đi, ta đau quá!”
Nhìn vết rắn cắn sưng tấy gần cổ tay, Thích Vy trầm mặc một lúc.
“… Ngươi dùng tay bắt rẳn à?”, như đang nhìn một kẻ thiếu năng hỏi.
Nhưng Trần Quý Dương lại hoàn toàn cho rằng không có vẩn đề gì, không những vậy còn khá tự hào: “Đúng vậy! Lúc ấy con rẳn đó muốn bò lên người Vân Thi, ta dứt khoát một phát túm chặt lấy nó!”
Thích Vy: “…. Ha ha”, tay không bắt rắn độc, ngươi lợi hại quá nhỉ, sao có thể không chết cơ chứ!