Kết quả như những gì mà mọi người đã nhìn thấy.
Giang Mộc Hàn mất nửa cái mạng, Thích Cẩm Vinh cũng thế, Tạ Vân Hải cũng vậy, đều bị bẳt giữ.
Hiện tại, hai tên sai vặt khích chủ nhân đều đã bị bắt về thẩm vấn, không bao lâu sau, đã tra ra được bọn họ bị người ta thu mua, nhưng bản thân họ cũng không biết kẻ thu mua là ai. Tuy nhiên, Hình Bộ và Đại Lý Tự không phải ăn chay, lần theo dấu vết, cuối cùng cũng tra ra đến tên hộ vệ đắc lực bên cạnh con vợ kế Giang gia, Giang Mộc Lâm.
Dù sau khi bị bắt, hộ vệ vẫn khăng khăng nói không phải do chủ nhân xúi giục, ý định ôm hết tội lỗi vào mình, nhưng lại chẳng mấy ai tin.
Cuối cùng, Giang Mộc Lâm vẫn bị bắt giữ, hơn nữa, hắn ta cũng nói ra nguyên do mình làm vậy.
Thật ra, dù hắn ta không nói thì người phụ trách tra án cũng đoán được, nói đi nói lại vẫn không thoát khỏi mấy chuyện con cá, con thứ tranh đoạt quyền thừa kế.
Trong kinh có không ít người trẻ tuổi quyền quý lại có năng lực, trong số đó, nổi trội nhất phải kể đến Cơ Vấn Thiên, Lục Bắc Thần, người trước thậm chí có sức ảnh hưởng ngay cả trong hàng ngũ trưởng bối.
Còn có con trai trưởng của Thích gia, Thích Cẩm Tông, cũng coi như một thanh niên đầy hứa hẹn.
Tương ứng, có con vợ cả xuất sắc, đương nhiên cũng sẽ có một vài con thứ của các gia tộc có năng lực không tệ, trong số đó, Giang Mộc Lâm của Giang gia cũng là một nhân tài kiệt xuất.
Nếu không phải bởi xuất thân không thỏa đáng, lại có Giang Mộc Hàn ngày thường bị đem ra so sánh, thì ngày sau Giang gia hẳn là do hắn ta thừa kế.
Đáng tiếc, dòng chính và dòng thứ có sự khác biệt, bất kể hẳn ta có cố gắng thế nào thì cũng không thoát khỏi kết quả nhận một phần rất ít gia sản của Giang gia, sau đó ra riêng.
Nếu như Giang Mộc Hàn là một kẻ có năng lực xuất chúng, và Giang Mộc Lâm có làm thế nào cũng kém hơn huynh trướng thì có lẽ hắn ta sẽ nhận mệnh, nhưng hết lần này đến lần khác, Giang Mộc Hàn lại không có năng lực, thử hỏi một người vẫn luôn tự tin như Giang Mộc Lâm sao có thể cam tâm được cơ chứ?
Tại sao Giang Mộc Hàn không cần làm gì cả nhưng tất cả tài sản của Giang gia vãn sẽ giao cho hắn ta? Chỉ vì hắn ta là con dòng chính thôi sao?
Không cam lòng cùng oán niệm cứ thếtích tụ từng ngày, Giang Mộc Lâm dần nảy sinh ý định độc á, hắn ta đã bắt đầu nghĩ đến việc giải quyết được Giang Mộc Hàn, nhưng hẳn ta cũng không ác đến mức muốn mạng Giang Mộc Hàn, chỉ khiến huynh trưởng tàn phế mà thôi. Như thế, Giang Mộc Hàn sẽ không thể gánh vác nổi trách nhiệm, khi đó, một người có năng lực như hẳn ta sẽ có thể thay thế.
Lúc thẩm tra, hẳn ta còn nói, dù ngày sau hắn ta có kế thừa Giang gia thì cũng sẽ chăm lo cho Giang Mộc Hàn thật tốt, sẽ không bạc đãi huynh trưởng.
“… Nói đi nói lại cũng chỉ là những lời vô nghĩa”.
Sau khi biết được lời khai của Giang Mộc Lâm từ miệng Cơ Vấn Thiên, Thích Vy bĩu môi khinh thường.
“Âm mưu khiến người ta thành người tàn phế, rồi lại nói sẽ không bạc đãi đối phương, đúng là vừa đánh vừa xoa, vô cùng dối trá”.
“Chính là vậy!”, Cơ Tiểu Dương lộ vẻ ghét bỏ: “Chẳng lẽ còn trông mong đại ca Thần Thần cảm kích hẳn ta? Con tìm người đánh gãy chân hắn ta xong lại cho tiền nuôi hắn ta, hỏi hắn ta có chịu không?”
Thích Vy nói: “Nói cho cùng là thỏa mãn bản thân, giảm bớt cảm giác tội ác của mình mà thôi. Theo ta thấy, năng lực của tên Giang Mộc Lâm kia cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Cơ Vấn Thiên tỏ vẻ hứng thú: “Xin chỉ giáo…?”
“Từ xưa đến nay, vì sao dòng chính và dòng thứ luôn vì tranh đấu gia sản mà đầu rơi máu chảy? Nói trắng ra là vì không tự tin vào năng lực của mình, không phải sao? Nếu bản thân thật sự xuất sắc, còn cần gì tranh giành gia sản, cướp đoạt tổ nghiệp? Sao bọn họ không ra ngoài mà tranh đấu một phen đi? Cứ ở đó nhớ thương đồ của phụ mẫu, thử hỏi có hèn nhát hay không?”
“Có thời gian tính toán anh chị em của mình, sao không ra tranh đấu để tạo một phần gia sản đủ để bản thân tự hào? Người càng cố sức tranh giành gia sản càng chứng tỏ không tự tin vào năng lực bản thân, bởi vì không tự tin nên mới thâm nghĩ trông cậy vào tổ tiên, thích tựa lưng vào đại thụ hóng mát, đỡ phải phấn đấu vài năm, loại như vậy cũng chỉ là ăn bám”.
Cơ Vấn Thiên nghe nàng nói mà lộ vẻ trầm tư, không phải không thừa nhận, suy nghĩ của nàng quả thực rất mới lạ, có ít người sẽ nghĩ như nàng, nhưng đúng là như thế, hắn cho rằng, người có bán lĩnh chân chính nên tự đi tranh đấu, như hắn, như Lục Bắc Thần, quyền binh cùng tước vị của bọn họ đều dựa vào chiến công mà có được, chớ không phải nương nhờ tổ tiên.