Mục lục
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng cách của hai người kia so với nàng có hơi xa, âm thanh lại lúc lớn lúc nhỏ nên không nghe rõ được, Thích Vy cũng đang rảnh rỗi nên liền xoa xoa tay một phát, bốc theo một nắm hạt dưa rồi lẳng lặng đi đến gần nơi phát ra âm thanh, chuẩn bị xem trò hay.

Những… tú nữ có thân phận còn chưa đủ cao này vốn không được tham gia Thiên Thu yến của các vị quý nhân, nên chỉ có thể trốn trong một góc vắng vẻ, lãng phí thanh xuân chỉ để nói vài câu ganh ghét, châm chọc nhau.

Càng đến gần, Thích Vy càng nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người kia, đồng thời, nàng cũng lướt qua vật che chắn là hòn non bộ để nhìn thấy người còn lại. Dường như là con gái của Lại Bộ Thị Lang, tên là Khương Ứng Tuyết?

Từ những câu nói khó mà che giấu được sự ghen ghét cùng tức giận của Thích Cẩm Nhã, Thích Vy đã đoán ra được nguyên nhân đại khái. Dường như là Khương Ứng Tuyết đã tình cờ hoặc cố ý sắp xếp để có cơ hội gặp mặt hoàng thượng trước tất cả các tú nữ, hơn nữa còn để lại ấn tượng không tệ trong lòng hoàng thượng, khiến hắn ta phải đề cập đến nàng ta trước mặt các phi tần.

Tuy hiện tại Khương Ứng Tuyết còn chưa chính thức thị tẩm, nhưng đã chiếm được ưu thế so với những người khác, hẳn sẽ là người đầu tiên thị tẩm trong số các tú nữ, một khi Khương Ứng Tuyết được sủng hạnh, theo như quy củ, ít nhất sẽ được thăng lên một cấp, trở thành mỹ nhân. Đến lúc đó, dù là Thích Cẩm Nhã hay các nữ tài tử khác thì cũng sẽ bị nàng ta áp chế một phen.

Hèn gì Thích Cẩm Nhã lại cảm giác nguy cơ, cố ý chặn đường Khương Ứng Tuyết. Vốn dĩ luận về bối cảnh, Hộ Bộ Thượng Thư có phẩm cấp cao hơn Lại Bộ Thị Lang, trong suy nghĩ của Thích Cẩm Nhã, dù nói gì thì người đắc thế trước tiên phải là nàng ta, chứ không phải Khương Ứng Tuyết.

Lại nói, trước đó nàng ta gặp rủi ro cũng do Khương Ứng Tuyết bới móc, hẳn là khoảng thời gian sau, ân oán cá nhân giữa hai người họ tích cóp từng chút một, đôi bên đều rất phản cảm đối phương, dẫn đến căm thù nhau.

Thích Vy đứng ở cách đó không xa nghe các nàng đối chọi kịch liệt, có thể nghe ra Khương Ứng Tuyết đã mất bình tĩnh, mấy lần định đẩy Thích Cẩm Nhã ra nhưng lại bị nàng ta cản lại, bày ra dáng vẻ phải nói rõ mọi chuyện. Nhưng nói thật, chuyện này sao có thể nói rõ được? Chẳng lẽ lại nhường cơ hội được sủng hạnh của nàng ta cho Thích Cẩm Nhã thì mới là rõ à?

Khương Ứng Tuyết cũng không phải người dễ bắt nạt, đương nhiên nàng ta sẽ không để Thích Cẩm Nhã như ý, kết quả là hai người bắt đầu xô đẩy. Các nàng vốn đứng rất gần bờ hồ, trong lúc xô đẩy, càng lúc càng tiến đến gần hồ, chỉ cần sảy chân một cái là sẽ trực tiếp rơi xuống hồ.

Thích Vy vốn chỉ muốn xem trò hay, nhưng tốt xấu gì thì hôm nay cũng là ngày lành của hoàng hậu, nếu để hai người này gây ra chuyện, sợ rằng sẽ khiến nàng ấy mất hứng. Vốn dĩ bên cạnh hai người nên có cung nhân hầu hạ, không biết là bị điều đi hay sao mà trước đó thường xuyên thấy cung nhân qua lại, giờ cần lại chẳng thấy bóng một ai. Không có cách nào, nàng đành phải đích thân ra mặt ngăn cản các nàng tiếp tục gây rối.

“Thích Cẩm Nhã! Ngươi đừng nên quá đáng! Đừng tưởng là có Hộ Bộ Thượng Thư làm chỗ dựa thì muốn làm gì làm!”, hiển nhiên, Khương Ứng Tuyết đã bị Thích Cẩm Nhã chọc tức, cũng mặc kệ sự thanh nhã mà một tiểu thư nhà quan nên có, nàng ta không chút khách sáo túm lấy tóc Thích Cẩm Nhã.

“Á!!!! Khương Ứng Tuyết! Ngươi thả ta ra!”, Thích Cẩm Nhã cũng không chút nương tay, dùng mấy cái móng tay sắc nhọn vẫn luôn được tu bổ của mình ra sức cào tay Khương Ứng Tuyết, nàng ta dùng lực mạnh đến mức khiến Khương Ứng Tuyết không khỏi thở dốc.

Thích Vy lẳng lặng nhìn hai nữ nhân đang cấu xé vô cùng chuyên chú, ngay cả việc nàng đến gần cũng không hề chú ý. Nàng âm thầm cảm khái đúng là nữ nhân đánh nhau vẫn luôn theo khuôn sáo cũ, không có gì mới, nghĩ đến đây, Thích Vy thình lình mở miệng: “Đừng đánh nữa! Các người nghĩ đây là nơi nào, bản thân có thân phận gì? Lầm ầm lên hệt như mấy người đàn bà chanh chua trên phố thì còn ra thể thống gì nữa!”

Tiếng quát khẽ dọa hai người nhảy dựng, Khương Ứng Tuyết giật mình không kịp phản ứng, chân dẫm phải một viên đá khiến cả người lảo đảo, trước ánh mắt kinh ngạc của Thích Vy, nàng ta cứ thế ngã nhào về phía hồ. Khương Ứng Tuyết quá sợ hãi, gấp đến độ thét lên: “Mau cứu ta! Ta không biết bơi!”

Thích Vy theo bản năng duỗi tay ra, định túm lấy nàng ta, nhưng trong lúc hoảng loạn Thích Cẩm Nhã miệng thì lẩm bẩm: “Không phải lỗi của ta, không liên quan đến ta”, nhưng tay thì ma xui quỷ khiến duỗi ra đẩy luôn Thích Vy xuống hồ.

“Tõm…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK