Tại sao? Rõ ràng mọi chuyện đều đang phát triển thuận lợi rồi, mà con nhỏ đáng ghét Thích Vy kia nhất định muốn chọc cho bà ta không thoải mái, lại còn muốn cướp của hồi môn của mẹ nàng ta chứ?
Nàng ta có biết năm đó nhà họ Tạ cho Tạ An Nguyệt bao nhiêu là đồ tốt làm của hồi môn không?
Từ lâu bà ta đã coi những thứ đó là của mình, nhưng bây giờ Thích Bá Hàn lại muốn bà ta giao ra, quả thực còn khiến bà ta cảm thấy khó chịu hơn là bị cứa vào người nữa, khiến bà ta có cảm giác mơ hồ như thể chính Tạ An Nguyệt đang nhìn bà ta thấy bà ta sống quá tốt nên đã đến để trả thù vậy.
Đáng tiếc, dù trong lòng Tạ An Như có không cam lòng, có căm phẫn đến đâu thì Thích Bá Hàn là chủ gia đinh đã lên tiếng, cho nên bà ta cũng không còn cách nào tiếp tục từ chối, chỉ có thể ngậm ngùi kêu người mở kho hàng.
“Chờ một chút, ta muốn tự kiếm kê danh sách của hồi môn”, Thích Vy đột nhiên nói.
Sắc mặt Tạ An Như tái nhợt: “Ý ngươi là sao hả, ngươi cho rằng ta tham lam của hồi môn của mẹ ngươi sao?”
Thích Vy nói với giọng thán nhiên: “Có tham lam hay không, trong lòng bà tự biết”.
Có lẽ bởi vì ánh mắt chất chứa sự ngờ vực của Thích Vy, khiến bà ta cuối cùng cũng nhớ tới điều gì đó, sắc mặt Tạ An Như đột nhiên biến đổi, ánh mắt bỗng nhiên cũng có chút chột dạ.
Thích Bá Hàn và bà ta làm phu thê nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết tính tình Tạ An Như như thế nào sao, ông ta chú ý thấy biếu cảm của bà ta có điểm khác thường, tim ông ta cũng nảy lên một nhịp.
Người ta thường nói phụ nữ tóc thì dài, não thì ngắn, chắc Tạ An Như sẽ không làm ra cái chuyện mất mặt như động đến của hồi môn của An Nguyệt đấy chứ?
Mặc dù sau khi người vợ đầu mất, Thích Bá Hàn đã kết hôn với Tạ An Như theo đúng quy trình từ trước, thậm chí bà ta còn sinh cho ông người con trai cả, nhưng không phải ông ta không có chút tình cảm gì với Tạ An Nguyệt.
Nhân lúc Thích Vy đang được người ta dẫn tới phòng chứa đồ phía trước không đế ý tới bọn họ, Thích Bá Hàn cắn răng thấp giọng cảnh cáo Tạ An Như: “Bà thật sự đụng vào đồ của An Nguyệt hả? Nếu như thế thật thì nhân lúc Thích Vy chưa vào tới phòng để đồ mau trả đồ lại chỗ cũ đi!”
Tạ An Như tức giận nói: “Thiếp không động vào!”
“Vậy thì tại sao bà lại trông cỏ vẻ chôt da thế!”
Tạ An Như len lén nhìn Thích Vy trước mặt, bà ta do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Thiếp chỉ là đang nghĩ, những thứ đó để đâu thì cứ để yên đó đi, đến khi Nhã Nhi xuất giá, có thể thêm cho con bé một ít của hồi môn, dù sao thì tỷ tỷ cũng là dì của Nhã Nhi, cho con bé thêm một vài món đồ cũng không quá đáng chứ?”.
Đương nhiên, Tạ An Như không nói rằng bà ta định đem một phần ba số lễ vật đó làm của hồi môn hậu thuẫn cho Thích Cẩm Nhã xuất giá, phần còn lại bà ta sẽ giữ cho mình phòng trường hợp khấn cấp.
Thích Bá Hàn thì không thích điều này: “Đâu phải ta không sắm được của hồi môn cho Nhã Nhi! Hơn nữa, bây giờ Thích Vy đã mở miệng, của hồi môn của An Nguyệt đều nên đưa hết cho con bé. Bà bỏ cái suy nghĩ đó đi”.
“!”, Tạ An Như tức giận đến suýt nữa nghiến chặt răng, nhưng nghĩ tới vấn đề quan trọng nhất bây giờ, bà ta vẫn nhỏ giọng dặn người hầu đi theo phía sau nhanh chóng đi tìm Thích Cẩm Nhã.
Khi đến nhà kho chứa của hồi môn của Tạ An Nguyệt, Tạ An Như chần chừ một hồi lâu mới lấy chìa khóa mở cửa, danh sách lê vật năm đó cũng được người hầu đưa tới, Thích Vy nhận ngay lấy không hề khách khí, nhờ Nam Tinh và Thanh Đại hỗ trợ kiểm kê ngay tại chỗ.
Thời gian trôi qua, số đồ mà ba người kiếm kê ngày càng nhiều, mà người hầu đi gọi Thích Cẩm Nhã cũng mãi chưa quay lại, Tạ An Như chột dạ đến mức mồ hôi đổ đầm đìa trên mặt.
Thật ra không cần kiếm kê đặc biệt gì, trong lòng Thích Vy cũng biết nhất định mấy đồ này còn thiếu.
Nàng không biết Tạ An Như có động chạm vào đống của hồi môn này hay không, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, Tê Cẩm Nhã đã từng đeo một bộ trang sức có trong đống đồ của hồi môn của Tạ An Nguyệt, khi đó nàng ta còn đắc ý chạy đến gặp nguyên chủ để khoe khoang, nhưng lại khiến nguyên chủ rất tức giận, sau đó ốm mất hơn nửa tháng.
Bây giờ nhớ lại, dường như cũng kể từ đó, sức khỏe của nguyên chủ ngày càng sa sút, khó có thể nói Tạ An Như không nhân khoảng thời gian đó nhúng tay làm hại nguyên chủ.
Cho nên, bà ta có thể không biết lý do ban đầu dẫn đến nguyên chủ bị bệnh được sao?
Một khắc sau, Thích Vy vỗ vài cái vào danh sách trong tay, nói thẳng trước mặt Thích Bá Hàn và những người hầu xung quanh: “Thiếu mất bộ cài đầu bằng vàng, thiếu hai bộ cài đầu bằng ngọc, ngoài ra còn có vài món trang sức lẻ, trâm bộ dao cài tóc bướm mạ vàng, trâm bộ dao cài hoa ngọc hải đường bằng vàng, trâm cài hình bướm khắc hoa bằng ngọc Hồng Phỉ…”
Thích Vy thuận miệng nói ra tên của một vài món đồ trang sức, nghe thấy lời nhắc nhở của nàng, Thích Bá Hàn dường như nhớ ra một số món đồ trong đó thực sự là món đồ yêu thích mà Tạ An Nguyệt hay đeo khi còn sống, trong sô’ đó còn có một vài món còn được ông ấy khen là đẹp, vì vậy mà ngay cả khi kiểu dáng của món trang
sức đó đã lỗi thời thì Tạ An Nguyệt coi như vật bất ly thân.