“Không phiền, vừa lúc mấy ngày nay Đình Lan cứ lải nhải hỏi là tại sao Cấm Dương ca ca không đến kế chuyện cho con bé nghe, Đình Dung và Đình Phong bên Vệ quý phi cũng ầm ĩ cà ngày đòi được gặp Cẩm Dương. Nhóc con Cẩm Dương này rất được mọi người yêu mến, đáng thương là mới vừa về kinh chưa bao lảu đã phái gánh chịu nỗi khổ này, sau khi về ta phải nói với Vấn Thiên, con của mình mà cũng không bảo vệ được thì sao làm phụ vương được”.
Thích Vy cười híp măt: “Vương gia cũng rất tức giận, lúc chưa biết là ai ra tay thì đẵ nói phải ăn miếng trả miếng, tự mình trả thù rồi”.
Cơ Vô Song: T, ngươi còn dám nói dối là Cơ Vấn Thiên không biết là ai ra tay sao? Rõ ràng đâ nói phải đánh trả ngay trước mặt nàng ta đây này
Thích Vy cớ gì phải quan tâm Cơ Vô Song nghĩ điều chi? Dưới sự phối hợp của Trần hoàng hậu, nàng tùy ý hành lẻ tạm biệt Thái hậu, sau đó cũng không quan tâm bà ta có đồng ý hay không là đã dần Thích Cấm Dương rời đi, ai thích hầu hạ thì cứ ở lại hầu hạ, dù sao nàng cũng không làm việc đấy.
Đương sự vừa rời đi, bầu không khí trong An Ninh Cung trở nên rất kỳ lạ, Thái hậu rất muốn nối cáu nhưng ngại còn nhiều người ngoài ở đây nên không thế làm gì, thế nên sau khi đuổi hết đám phu nhản nhà quan này đi, Thái hậu tức đến mức đóng cửa từ chối tiếp khách cả nửa tháng, ngay cả Hoàng thượng đến thỉnh an cũng không gặp đế thế hiện sự bất mãn, nhưng chuyện sau đó từ từ hẵng bàn.
Đến Triều Phượng cung, sau khi chác chằn xung quanh không có người ngoài, Thích Cấm Dương không đợi Trần hoàng hậu lẻn tiếng là đã quen cửa quen nẻo vồ vổ tay đối phương an ủi: “Hoàng thấm đừng lo, vết thương của ta không có gì nghiêm trọng, chỉ là trông có vẻ đáng sợ thôi, là mẫu phi nguy trang cho nó bầm tím lẻn thôi, thật ra vài ngày nữa sẽ hoàn toàn lành lặn”.
Trần hoàng hậu tin tướng Thích Vy sẽ không lấy sức khỏe cúa con trai mình ra đùa, nếu Thích Cấm Dương đã nói vậy thì chắc vết thương không nghiêm trọng lầm, nàng ấy thoái mái cười nói: “Không sao là tốt. Em dâu, không cần quan tâm đến Tĩnh Nhàn, dù muội ấy có gảy chuyện ầm ĩ cờ nào, có Vấn Thiên bảo vệ hai mẹ con muội thì muội ấy cũng không thế tạo nên sóng gió gì. Lát nữa, ta sẽ nói với Hoàng thượng một tiếng, nếu đằ báo muội ấy đóng cửa ở phủ suy ngâm thì nên ngoan ngoãn ở trong phủ đi”.
Thích Vy mím cười gật đâu, thầm cho Trần hoàng hậu một trăm like.
Một trăm điếm cho vị Hoàng tấu này!
Sau khi về đến Triều Phượng cung, Trân hoàng hậu trước tiên mời hai người uống chút trà, ăn chút điếm tâm, không còn đề cập đến những chủ đề không vui đó nữa: ‘Ta đã thông báo cho phi tần trong các cung khác rồi, không lảu nữa các hoàng tử và công chúa sẽ đến đây. Buổi sáng Đình Lan dậy hơi sớm, giờ đang ngú, báo Linh Âm đi gọi con bé dậy. Nếu nhóc này biết Cấm Dương ca ca đến, chắc chân sẽ vui đến mức nhảy câng lên cho xem”.
Thích Cấm Dương phấn khích hỏi: “Thái tử ca ca thì sao ạ, không có ở đây sao?”
Trân hoàng hậu cười nói: “Đình Dực đi theo Hoàng thượng học tập chuyện triều chính, phải muộn một chút với được đến”.
‘ằWậy ạ?”, Thích Cấm Dương cảm thấy tiếc nuối, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thân: “Hôm nay ta định kế cho họ một câu chuyện mới”.
“Vậy à? Là chuyện gì thế?”
Trong lúc Trân hoàng hậu đang nói chuyện vui vẻ với Thích Cấm Dương, Cơ Đình Lan đã thức dậy, các phi tần ở các cung điện khác đều dần theo các hoàng tử và công chúa đến.
Đám nhóc con này vừa nhìn thấy Thích Cấm Dương là phấn khích chạy đến như mèo vớ được cá, đòi muốn nghe kế chuyện hệt như đám học sinh ở thư viện Kiêu Dương, hơn nữa còn lấy ra Như Ý, Kim Cô mình tự làm ra, khiến Thích Vy cực kỳ vui vẻ.
Có đám nhóc này ở đây, Triều Phượng cung bồng chốc trờ nên náo nhiệt.
Mấy phi tần do Vệ quý phi dản đầu đều nghe nói đến chuyện hai mầu tử Thích Vy bị Thái hậu gọi đến, nhưng lúc này cũng không ai hỏi thêm cảu nào, chỉ vui vẻ nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa, thỉnh thoảng nói vài cảu với nhau.
Hôm nay Thích Cẩm Dương không định kế chuyện võ hiệp nữa mà đổi sang kế chuyện thần thoại. Cái gì mà thần thoại Hy Lạp, thần thoại Bắc Âu, Ragnarök, rất kinh điển.
Nếu có thần thoại trong nước, nội dung Phong Thần Bảng có đủ đế mọi người cảm thấy phấn khích không?
Cho dù ngày thường Thích Cấm Dương có ra vẻ giống người lớn thế nào thì suy cho cùng cậu bé vần là một đứa trẻ, thích thế hiện và có khát vọng thể hiện mạnh mẽ, đối mặt với những ánh mắt háo hức của một đám nhóc, cậu cứ như được tiêm thuốc kích thích, không chỉ kế cho đám nhóc nghe những câu chuyện mà họ chưa từng nghe, nửa chừng sau khi Thái tử đến, cậu còn nói đến những chuyện trước khi có nguồn gốc loài người, chẳng hạn như khủng long, người nguyên thủy,… điều này khiến Thái tử cũng ngơ ngác.
Người lớn cũng chẳng đế tâm đến những yêu thú khống lồ như quái vật mà Thích cấm Dương nói, họ chỉ cảm thấy trí tường tượng của đứa trẻ này thật phong phú, cái gì cũng dám nghĩ.