Tri Thư nói: “Nô tì ra ngoài xem thử”.
Chỉ chốc lát Tri Thư sầm mặt quay lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là Nguyệt di nương đến”.
Người được gọi là Nguyệt di nương chính là thiếp do nhà họ Mộ nạp cho Mộ Thanh Hòa vì trước đó Lục Thanh Sương vẫn không có dấu hiệu mang thai, cũng là nha hoàn thông phòng trước kia của Mộ Thanh Hòa – Hương Nguyệt, thủ phạm hại Lục Thanh Sương sảy thai lần này.
Tất cả mọi người trong phòng nghe thấy cái tên này đều biến sắc.
Cơ Tiếu Dương tức đến mức suýt chạy ra ngoài đánh người phụ nữ độc ác một trận: “Nàng ta còn dám đến?”
Thanh Đại tức giận đến đỏ rực cả mặt: “Nô tì không tin con ả kia tới đây vào lúc này mà không có ý đồ gì, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây? Chẳng lẽ mưu hèn kế bấn thực hiện được rồi nên tới đây khoe khoang?”
Sắc mặt Lục Thanh Sương trắng bệch, cảm xúc ủ rũ lập tức bị kích thích thành lửa giận và hận thù.
Tính cách của nàng ta có lẽ không cứng cỏi, không thế chịu chút thiệt thòi nào như Thích Vy, nhưng đối mặt với kẻ đã hại chết con mình thì nàng ta
tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
Thích Vy nhìn dáng vẻ này của nàng ta cũng cảm thấy yên tâm, cười lạnh nói với Tri Thư: “Bảo người bên ngoài cho nàng ta vào, ta muốn xem thử một tiện thiếp có thế làm ra trò gì”.
Ngay cả đám thị thiếp yêu ma quỷ quái ở Vương phủ mà nàng cũng có thể dạy dồ được, chẳng lẽ không thể giải quyết được một con tiện nhân giúp Lục Thanh Sương à?
“Phu nhân, sức khỏe của người thế nào rồi?”, Hương Nguyệt đi vào phòng, vừa lo lắng vừa áy náy nhìn Lục Thanh Sương đang mặt mày tái nhợt tựa vào đầu giường, sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy oán hận của đối phương, ả ta bồng thảng thốt như bị giật mình.
Thích Vy chán ghét bộ dáng giả dối của con ả này đến mức muốn trào ngược dạ dày, cảm thấy nhìn thêm một cái cũng phiền.
Người phụ nữ trước mặt trông giả tạo như đoá sen trắng vô tội, chẳng khác gì Tô Bạch Chỉ, vẻ ngoài cũng yếu đuối và dịu dàng, trông yểu điệu hệt như một nhánh tầm gửi, chỉ khác ở chỗ là cấp bậc thấp kém hơn Tô Bạch Chỉ nhiều, Tô Bạch Chỉ dẫu sao cũng xuất thân từ danh môn, trên người luôn toát ra sự kiêu ngạo của một quý nữ, hoặc có thể nói là lòng tự tôn.
Nhưng ả thiếp thất Nguyệt di nương này lại có tưthái hèn mọn do xuất thân ti tiện. Lục Thanh Sương còn chưa chỉ trích gì, ả ta đã tự đóng vai nạn nhân, thậm chí đặt mình vào vị trí người bị hại.
Khi ả ta mờ miệng lần nữa, nội dung câu nói lại khiến người có mặt tại đây buồn nôn vô cùng.
Vành mắt Hương Nguyệt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Phu nhân, thật xin lỗi! Nô tỳ không cố ý, nô tỳ không ngờ lúc đó phu nhân lại không đứng vững, vừa chạm vào đã ngã nặng như vậy, cũng không bảo vệ được con của thiếu gia, thiếu gia đã rất mong chờ đứa bé này, chắc chắn là rất đau lòng”.
Thích Vy bị sự vô liêm sỉ của ả ta chọc cho tức quá mà bật cười, đây là đang xin lỗi hay là chỉ trích Lục Thanh Sương không đứng vững, không bảo vệ được đứa bé?
“Ngươi câm miệng! Rõ ràng là ngươi cố ý đẩy ta, còn dám ngụy biện?”, Lục Thanh Sương tức đến mức hai mắt đỏ bừng, vì vừa sầy thai nên
lúc này sức khỏe nàng ta vô cùng yếu, chỉ quát một tiếng mà đã thở không nổi.
Tri Thư vội vàng vuốt ngực cho tiểu thư nhà mình, nhìn Hương Nguyệt bằng ánh mắt đầy oán hận.
Hương Nguyệt sợ hãi lắc đầu: “Nô tỳ không có! Phu nhân à, nô tỳ thật sự chỉ là võ ý, người không thể vu oan cho nỏ tỳ. Nô tỳ biết người ghen vì thiếu gia thích nô tỳ hơn, nhưng đây là vì trước kia phu nhân không thể mang thai trưởng tử…”
Lục Thanh Sương tức đến mức đau phổi: “Ta ghen tị với một tiện tỳ như ngươi! Ngươi là cái thá gì mà cũng đáng để tiểu thư Định Viễn Hầu phủ như ta phải đố kỵ? Ngươi chẳng qua chỉ là một tiện thiếp mà thôi”.
Ánh mắt Hương Nguyệt lóe lên một tia không cam lòng và tức giận nhưng chỉ là thoáng qua, ngoài Thích Vy ra thì không ai để ý đến, ả ta vẫn tỏ ra đáng thương, vừa khóc vừa lau nước mắt: “Đúng, nô tỳ chỉ là một tiện thiếp, không so được với thân phận cao quý của phu nhân, nhưng bây giờ phu nhân bị sảy thai, e là không thế sinh con nối dõi tông đường cho thiếu gia trong thời gian ngắn. Người đừng lo, có nô tỳ ở đây, nô tỳ sẽ nhận nhiệm vụ này, nô tỳ sẽ sinh con cho thiếu gia”