“Đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy rồi”, Cơ Vấn Thiên bị cách nói khôi hài này của nàng chọc cười, chậm rãi nói: “Những năm này kể từ lúc ta cầm quân đánh Mạn Đà La chưa từng chịu thiệt. Mạn Đà La có thể ra tay với quan viên Đại Ân ta, không lẽ ta không thể dùng phương thức tương tự để đáp lễ sao?”
“ồ!”, Thích Vy giơ ngón tay cái: “Bọn chúng quỷ quyệt, chàng có thể so với chúng càng âm hiểm hơn! Được đó! Không vấn đề!”
Cơ Vấn Thiên:không phải là nên khen hắn đa mưu túc trí, giỏi bày mưu tính kế sao?
Tốt nhất, cuối cùng lại ôm một cái…
“Chàng đang nghĩ gì vậy? Sao biểu cảm lại kỳ quái như thế?”, Thích Vy nghi hoặc đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, trực giác cho biết suy nghĩ của hắn không tốt đẹp gì cho cam.
“Khụ”, Cơ Vấn Thiên điềm nhiên đáp: “Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ, chuyện này còn phải nói trước một tiếng với hoàng huynh, không thể quá nóng vội mà bị Mạn Đà La nắm thóp được”.
Quên đi, nhào vào lòng không dám hy vọng, đêm nay bản thân lại kiên trì chủ động một chút là được.
Thời gian nửa tháng trôi qua nhanh như chớp, hoàng thượng và Cơ Vấn Thiên hợp sức lại tóm được vài tên Mạn Đà La cùng gián điệp của các quốc gia khác, các nhà quyền quý trong kinh mơ hồ cảm nhận được chút manh mối, nhưng lại không biết chính xác chuyện g’i đã xảy ra, vì vậy lại chuyển sự chú ý sang những tin đồn nóng hổi gần đây trong kinh.
Ví dụ, vụ náo động giữa Định viễn Hầu phủ và Mộ phủ trước đó, sau nửa tháng tĩnh dưỡng, Lục Thanh Sương rốt cuộc cũng hòa giải và cùng Mộ Thanh Hoà về nhà, có lẽ rất nhiều người đang đoán già đoán non, người của Mộ gia đã chịu tổn thất lớn như vậy, liệu sau khi Lục Thanh Sương trở về sẽ âm thầm bị chèn ép và cô lập.
Thích Vy vì không yên lòng còn đặc biệt dẫn theo Cơ Tiểu Dương tới đó một chuyến, kết quả phát hiện đừng nói tới việc bị gây khó dễ mà trên dưới Mộ gia đều chỉ hận không thể cung phụng Lục Thanh Sương, lời nào cũng phải cẩn thận dè dặt, lo sợ chọc nàng không vui.
Thích Vy ban đầu còn chưa kịp phản ứng lại, khoa trương đến mức vậy sao, sau đó được Cơ Vấn Thiên nhắc nhớ nàng mới nhớ ra, ồ, chức quan của Mộ Thanh Hoà vẩn chưa được phục hồi.
Biết được Lục Thanh Sương không phải chịu ấm ức ở Mộ gia, Thích Vy mới yên tâm.
Ngoại trừ Mộ gia, Thường Thắng Bá phủ gần đây cũng sôi động không ít.
Ngày thứ hai sau khi tình cổ được lấy ra Tô Bạch Huy liền tỉnh lại, bên ngoài rất nhanh đã lan truyền câu chuyện hắn trêu chọc một cô nương nhà lành rồi có ý định bỏ rơi nhưng lại bị nàng ta trả thù bằng cách hạ cổ, chủ đề cực kỳ có tính giải trí, có lẽ dân chúng đều đang rôm rả bàn tán, thậm chí trong các quán trà nước còn có thuyết thư chuyên môn cải biên lại sự kiện này.
Vì câu chuyện chỉ đề cập đến việc người phụ nữ hạ cổ sợ tội tự sát, nên hầu hết mọi người chỉ biết thổn thức một trận rồi xong, chỉ có một số ít người thầm nghi ngờ một người phụ nữ thuộc hộ thương gia bình thường có thể có được độc dược mà ngay cả người của thái y viện cũng không chấn đoán ra được sao.
Ngoài ra, tin tức Tô Bạch Chỉ sắp bàn chuyện kết hôn được Thường Thắng Bá phủ cố ý tung ra cũng thu hút được sự chú ý cực lớn, rất nhiều công tử còn chưa chính thức cưới thê đều chộn rộn hẳn lên.
Ồ, đặc biệt nhắc nhở một câu, chưa chính thức rước thê không có nghĩa là trong nhà những người này không có nha hoàn thông phòng hay tiểu thiếp, thậm chí là thứ trưởng tử (con trai đầu tiên nhưng do thiếp sinh ra).
Giống như Cơ Vấn Thiên năm đó, khư khư giữ mình trong sạch còn bị người hoài nghi là lãnh cảm, có lẽ phóng mắt khắp kinh thành cũng không tìm được mấy người.
“Sao Tô Bạch Chỉ bỗng nhiên lại muốn kết hôn? Nàng ta không phái một lòng một dạ nhìn chăm chăm ‘miếng thịt béo’ là chàng sao?”, Thích Vy không hề biết người nào đó đã ám chỉ với Thường Thắng Bá mà bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Cơ Vấn Thiên: ai là miếng thịt
béo? Hắn rõ ràng sở hữu một thân cơ bắp.
“Có lẽ nàng ta ý thức được sau khi ta có nàng rồi căn bản không có hi vọng nhìn trúng nàng ta nữa, do đó mới chuẩn bị tìm kiếm mối lương duyên khác, dù sao thì với tuổi tác đó của nàng ta cũng không thể kéo dài thêm nữa”.
“Thật vậy sao? Sao ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng?”, sau khi nhìn chằm chằm một hồi, thấy dáng vẻ bất động như núi của hẳn, Thích Vy mới cong môi nói: “Được rồi, cho dù thế nào chỉ cần không tranh giành đàn ông với ta là được, nàng ta thích gả cho ai thì gả, những chuyện khác không quan hệ gì với ta”
Khóe miệng Cơ Vấn Thiên hơi nhếch lên: ‘Yên tâm, không ai có thể cướp ta khỏi nàng đâu”.
Nghe vậy Thích Vy phá lên cười ha hả, là cướp không nổi, vì bản thân chàng chẳng khác gì cao da chó, không có chút bản lĩnh nào xé ra được.