Nàng còn chưa tính thêm tiền tốn thương tinh thần và sai sót đâu đấy!
Theo tiêu chuẩn thu phí của Thánh Thủ Tiên thì… ha ha, một mối thôi cũng không phải chỉ có giá năm trăm đâu, nếu đòi Hoàng Bình Thăng, nàng sợ đối phương không chỉ ngất mà là tức chết luôn.
Đế tránh việc bị người khác mò tới Dục vương phủ trong lúc tu sửa toà nhà, nàng chỉ còn cách tạm thời đế căn nhà tan hoang như thế, chỉ lệnh cho Hồng Liên xử lý những thứ đã bị đập hư, thuê vài người trông coi, chuyện sửa chữa thì tạm thời gác lại.
A Tứ bị lý luận này của Thích Vy làm cho mơ hồ, nhưng đúng như Vương phi nói, việc này hoàn toàn không phải là lỗi của người. Hắn ta quyết định sẽ nói với những người khác chuyện này rồi mọi người cùng nhau “chiến” với đám nói láo nói xạo bên ngoài.
Nam Tinh vốn trầm tính, chỉ hay giúp làm vài việc không có chuyên môn kỹ thuật trước nay bổng lên tiếng: “Nghe nói tuyến tú đã kết thúc vào hôm trước, có phải nhị tiểu thư Thích
cẩm Nhã của Thích gia đã được chọn vào cung rồi không ạ?”
Nhắc tới Thích cấm Nhã, Thanh Đại và Hồng Liên bất giác nhíu mày, rõ ràng không ưa gì đối phương.
A Tứ không tiện nói về mấy việc này nên yên lặng chế thuốc, không xen vào.
Thích Vy cũng không quá đế ý: “Không rõ, nhưng ta cũng chẳng chơi xấu gì nàng ta, với danh tiếng Hộ Bộ Thượng Thư, có lẽ sẽ được ở lại trong cung”.
Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Thích gia cử người tới báo tin vui, nói là tin tốt: Thích cấm Nhã được giữ lại, phong là Tài nhân ngũ phấm, đồng thời còn uyển chuyến nhắn nhủ cảm tạ Thích Vy, cảm ơn vì đã giải quyết một
kẻ cạnh tranh với Thích cẩm Nhã cũng như không chơi xấu nàng ta.
Thích Vy: “?”, giúp Thích cẩm Nhã? Người nhà họ Thích hay ảo tướng thế à?
Thích Vy thuận miệng hỏi một câu: “TrừTài nhân, trong đám tú nữcòn ai được phong phấm cấp cao không? Trên nữa là gì nhỉ? Mỹ nhân?”
Quản sự Thích gia có chút đắc ý: “Lần này, phẩm cấp cao nhất đã là Tài nhân, trong hơn trăm tú nữ thì chỉ có bốn Tài nhân, còn lại đều là Bảo lâm hoặc là Ngự nữ, trong bốn Tài nhân thì có nhị tiểu thư, à không, sau này phải gọi là Nhã Tài nhân”.
Nói xong, quản sự lại trở nên không cam lòng: “Nếu không phải do lần tuyển tú này có chút vấn đề, Nhã Tài nhân bị Hoàng tiếu thư kia liên luỵ, không chừng còn có thể được phong lên làm Mỹ nhân, thậm chí còn có cơ hội làm Tiệp dư nữa!”. Nghĩ lại mà tức! Đều do đám người không biết xấu hổ liên luỵ nhị tiểu thư!
“Ồ? Đây là suy nghĩ của ngươi hay là của Thích gia?”. Thích Vy chế nhạo: “Nếu không hài lòng với phân vị của Thích Cẩm Nhã thì tìm Hoàng thượng phản ánh đi, không chừng ngài ấy sẽ nhận ra rằng cho Thích cẩm Nhã phân vị Tài nhân là làm lãng phí một nhân tài, sau đó sẽ nâng nàng ta lên!”
Quản sự biến sắc, lúc này mới ý thức được mình vừa thốt ra lời không nên nói, vội giải thích: “Vương phi cứ đùa! Coi cái miệng của tiểu nhân này, cứ hay nói bậy nói bạ, người đừng để trong lòng. Hoàng thượng ban cho phân vị nào thì đều có đạo lý riêng, sao chúng ta có thể tuỳ tiện phán xét, sau này Nhã Tài nhân hầu hạ Hoàng thượng chu đáo, thăng cấp là điều hiển nhiên”.
Thích Vy nhếch môi đầy ẩn ý: “Hi vọng thế đi!”
“Hừ, tướng Thích cấm Nhã là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành sao? Vừa vào cung đã muốn làm Tiệp dư, dã tâm Thích gia không nhỏ đâu!”. Cơ Cẩm Dương từ thư viện về cũng cười nhạo sau khi biết tin của Thích gia: “Với tính cách hư hỏng kia, nếu nàng ta chịu nghe lời khi ở trong cung
thì tốt, còn mà cứ muốn ức hiếp kẻ khác như trước đây, nhảy nhót khắp nơi thì trong hậu cung sẽ có rất nhiều người có thể dạy dỗ!”
Thích Vy cũng đồng ý với quan điểm này.
Loại trùm cuối như Trần hoàng hậu và Vệ quý phi thì tạm thời không nhắc, chỉ xét trong đám tú nữ, chẳng phải còn ba người ngồi chung mâm với Thích Cẩm Nhã đó sao.
Vạch xuất phát giống nhau thì tính cạnh tranh càng mạnh, với đầu óc kia của Thích cấm Nhã, Thích Vy không tin nàng ta chiếm được ưu thế đâu, trừ phi có át chủ bài làm ba người kia kiêng dè thôi.