Lúc trước nếu không phải Dục vương có chút tin đồn không tốt thì Tô Bạch Chỉ đã có cơ hội rất lớn trở thành Dục vương phi.
“Ha ha, nếu lúc trước ngươi đã rút lui rồi thì bây giờ còn bận tâm cái gì nữa?”
Hồng Thường nhỏ giọng nói: “Lấy bối cảnh gia thế của Thường Thắng bá gia, cho dù không làm chính phi thì cũng có thế làm trắc phi chứ?”
Vệ quý phi cười khẽ, nói: “Nếu nàng ta không giở trò nhỏ này thì có lẽ còn có khả năng, nhưng bây giờ Dục vương cũng không ngốc, chẳng lẽ lại không thể tra ra sự nhúng tay của nàng ta ở trong đó sao? Dục Vương có thế thu một kẻ nhắm vào Dục vương phi vào hậu viện của mình sao? Mặc kệ nói như thế nào thì Dục Vương phi cũng đã sinh cho hắn
một đứa con trai, lại đáng yêu như vậy, bộ dạng lại giống y hệt hắn, hắn chắc chắn phải nể mặt mẫu thân của nó”.
Hồng Thường nghĩ, đúng là đạo lý này: “Vậy hành động này của nàng ta chẳng phải là tự đào mộ chôn mình sao?”
Vệ quý phi càng cười càng vui vẻ: “Còn không phải là tự đào mộ chôn mình sao, cho nên mới nói làm người nên biết đủ, cũng nên tự biết mình biết ta, thứ không thuộc về mình thì không nên vọng tưởng, cuối cùng vẫn công dã tràng là chuyện thường, thậm chí có khi còn phải nếm đến ác quả. Cứ chờ xem đi, chờ Dục vương tra ra được nàng ta thì nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này”.
Chỉ là chưa biết Dục vương muốn trực tiếp ra tay với Tô Bạch Chỉ hay là muốn đem trách nhiệm đổ lên đầu
Thường Thắng Bá phủ mà thôi.
Ánh mắt Vệ quý phi nhìn xuyên thấu qua cửa sổ mở hé, nhìn về phía Nghi Xuân cung, đùa cợt nhếch môi nói: “Thủ đoạn của Tô Tâm Nhu cũng không kém, tại sao lại không dạy dỗ cháu gái mình? Nếu có Tô Tâm Nhu dạy dỗ thì ít nhất Tô Bạch Chỉ sẽ không làm ra chuyện lộ liễu như vậy”.
“Mẩu phi, mẫu phi”, Cơ Đình Dung chơi với đệ đệ chán liền chạy tới cắt ngang đối thoại của các nàng, nằm sấp trên người Vệ quý phi, mở to đôi mắt long lanh hỏi: “Cẩm Dương nhà Hoàng thúc khi nào mới vào cung, lần trước hắn đã nói sẽ đến kể chuyện cho con nghe”.
Vệ quý phi nhéo nhéo hai má con gái, trấn an nói: “Đừng nóng vội, ngày mai sẽ tới rồi, cậu bé hay kế chuyện lắm sao? Nghe nói khi tên nhóc đó học ở học viện Kiêu Dương cũng đã kể cho các học trò khác nghe những chuyện khá thú vị, hình như gọi là Tây Du gì đó phải không? Câu chuyện về con khỉ nhảy ra từ một khe đá?”
Cơ Đình Dung chưa nghe được câu chuyện này, liền lôi kéo tay áo mẫu phi hỏi: “Chuyện gì vậy, mẫu phi mau kể cho Dung nhi đi!”
“Mẩu phi cũng không rõ lắm, Hồng Thường, ngươi có biết nội dung của câu chuyện đó không, kế Dung nhi nghe một chút đi”.
Hồng Thường nhận lệnh, vội vàng dỗ dành tiếu công chúa.
Trong lúc ở hoàng cung có thêm một người hâm mộ của “Tây Du”, thì ở Dục vương phủ.
“Tô Bạch Chỉ? Sao lại là nàng ta?”, Thích Vy chán ghét nhíu mày, cũng liếc mắt nhìn Cơ Vấn Thiên: “Nói cho cùng vẫn là vì hoa đào thối của ngươi đó!”
Thích Cẩm Dương nghe Thích Vy nhắc tới người này thì sắc mặt cũng trầm xuống, bĩu môi nói: “Cái gì mà Tô Bạch Chỉ chứ, con thấy phải gọi là Tô Ngu Ngốc, thủ đoạn ngu xuẩn như vậy cũng dám giở ra. Lúc ấy trong phủ trưởng công chúa lại không chỉ có một mình nàng ta, tin tức rõ ràng không giấu được, nàng ta không nghĩ tới sau khi bại lộ thì sẽ bị phụ vương chán ghét sao?”
Thích Vy cười lạnh một tiếng nói: “Phỏng chừng đến lúc đó nàng ta sẽ giả bộ đáng thương, giả bộ oan ức, còn muốn nói là muốn cứu người, nhất thời
không nghĩ tới nhiều như vậy. Bạch Liên Hoa mà, thủ đoạn cũng chỉ có nhiêu đó, giả nhu nhược, giả vô tội, ý đồ khơi dậy tình cảm thương tiếc của nam nhân”.
Chỉ có điều Thích Vy nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Cơ Vấn Thiên thì cũng đủ hiểu, Tô Ngu Ngốc nếu muốn khơi dậy lòng thương tiếc trong người này thì chỉ có nằm mơ.
“Nếu đã điều tra rõ ràng rồi thì chắc ngươi cũng biết nên xử lý như thế nào, ta không quan tâm nữa”, Thích Vy thản nhiên nói.
Cơ Vấn Thiên: “Ta sẽ xử lý thỏa đáng”.
Hắn vừa nói như vậy thì Thích Vy cùng Thích Cấm Dương lại bị gợi lên lòng hiếu kỳ. Thích Cẩm Dương hỏi: “Phụ vương, người định xử lý như thế nào? Cũng không thể thẳng thừng đi tìm Tô Ngu Ngốc nói ‘Ngươi có chết thế nào thì cũng khiến cho ta cảm thấy ngươi chướng mắt, ngươi đừng hy vọng nữa!’ đúng không?”
Cơ Vấn Thiên không nói gì, liếc nhìn Thích Cẩm Dương: “Tất nhiên là không”.
Tô Bạch Chỉ chẳng qua chỉ âm thầm mến mộ hắn, hắn còn cố ý nói ra, chẳng phải ngược lại còn đi khẳng định mình để ý nàng ta sao? Lỡ như Thường Thắng bá phủ dựa vào chuyện này mà giở trò thì mất nhiều hơn được.
“Bởi vì Tĩnh Nhàn cũng chưa thật sự làm thương tổn đến mọi người cho nên không dễ dàng tính sổ với nàng ta, nhưng cũng không khó đế khiến cho hoàng huynh trách cứ nàng ta, bắt nàng ta đóng cửa suy nghĩ một thời gian, về phần Tô Bạch Chỉ, con làm việc xấu là do cha không biết dạy!”
Thích Vy đại khái hiểu được Cơ Vấn Thiên muốn làm gì, tuy rằng không trực tiếp tính sổ với đương sự nhưng theo một ý nghĩa nào đó thì cách này có lẽ sẽ cho hiệu quả tốt hơn.